Chương trước
Chương sau
Tại Diệp Gia, lúc này nước mưa đã đọng trên các nhánh cây bên ngoài, trời đã khuya và dần trở nên lạnh lẽo. Tinh Nhiên được sắp xếp ở một căn phòng rất rộng, thoáng mát và đầy đủ tiện nghi, ngay khi cô vừa bước vào phòng, sẽ không nghĩ mình lại được hầu hạ tận tình như một nàng công chúa.
Ông chủ Diệp đứng ngay cửa, quan sát thái độ ngỡ ngàng của Tinh Nhiên đang xem thử phòng mình trước mặt, ông bèn lên tiếng
"Từ nay căn phòng này sẽ là của con, cần gì cứ bảo người lên thu xếp, hãy yên tâm và sống ở đây"
Tinh Nhiên quay lại, mỉm cười nhẹ nói
"Nhưng ba không cần phải sắp xếp một căn phòng rộng thế này cho con đâu, với lại...con ở đâu cũng được mà"
Cô liếc sang chiếc đàn piano lớn gần đó, cả một tủ truyện tranh thiếu nữ, chiếc giường trắng êm ái hệt như phòng tiểu thư, cô tự hỏi một người như ông chủ Diệp, không hề có gia đình, sống đơn độc mà lại tâm ý đến thế thì thật khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Chợt ông chủ Diệp lại tiếp lời
"Bấy nhiêu đây chẳng là gì cả, sau này con sẽ là đại tiểu thư của nhà họ Diệp, ta đã nhờ người chuẩn bị sắp xếp căn phòng này rất chu đáo trước khi con dọn đến đây, nếu cảm thấy không vừa ý thứ gì cứ nói ta, ta sẽ nhờ người sắp xếp lại"
Cô lắc đầu nhẹ vì cảm thấy hạnh phúc, sau đó nhìn ông trả lời
"Không cần đâu, như này đã là quả đủ đối với con rồi"
...
Tại phòng khách, Vô Dao ngồi chéo chân trên ghế sofa, cô lật tạp chí xem, một lúc lại đóng tạp chí lại. Cô dựa dầu ra sau ghế, mắt nhìn lên trần nhà được một lúc, nghĩ mới thấy cả căn nhà này ngoài cô và các giúp việc ra thì chẳng còn có ai khác, vừa chán nản lại cô đơn buồn bực, ai bảo ba cô lại để lại một căn nhà rộng lớn thế này, kết quả cả hai anh trai ai cũng muốn ra ngoài ở riêng.
Bỗng dưng có một tiếng mở cửa bất chợt vang lên, cô ngạc nhiên, nhìn về phía cửa đã thấy Khiết Tường vội vã kéo vali đi vào, nét mặt vô cùng khó chịu.
"Anh Tường, anh về rồi sao?"
Cô liền bật đứng dậy hỏi, nghe thấy giọng cô Khiết Tường mới chịu đứng lại, bèn nhìn sang đáp
"Ừ, anh về ở luôn"
Cô thấy lạ, bèn tiến tới hỏi tiếp
"Thế còn Tinh Nhiên đâu?"
Khiết Tường nhìn xuống đất, giọng bất lực trả lời
"Cô ấy đi rồi, nên anh mới dọn về đây"
Nghe vậy Vô Dao hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đành thở dài nói
"Anh Tường, không phải là em xen vào chuyện của anh, nhưng đã nhiều tháng như vậy mà anh vẫn còn theo đuổi Tinh Nhiên sao? Em cảm thấy cô ấy vẫn không quên được người bạn trai cũ đó, em nghĩ..."
Chợt anh cắt lời
"Đủ rồi"
Vô Dao sực ngạc nhiên thì anh lại quay đi nói
"Anh hơi mệt, anh lên phòng đây"
Thấy bóng lưng Khiết Tường đã đi mất, Vô Dao cũng thở dài bất lực.
...
Khuya đến, đèn đã tắt toàn bộ.
Tinh Nhiên nằm trên giường, vui mừng vì đã có được một gia đình ấm áp như hằng mong ước, cô trở người một bên, thấy ánh trăng chíu rọi bên khung cửa sổ qua lớp kính mờ nhạt, tâm hồn đang sung sướng không tả nổi dù bản thân đã được ở một căn hộ cao cấp như chung cư Quân Thị, nhưng bây giờ cô không phải ở chung cư nữa mà là một ngôi nhà thật sự, một ngôi nhà không cần phải tốn chi phí sinh hoạt thường ngày.
Nhưng đột nhiên có một thứ đã làm cô phải giật bắn người, có một cái bóng đen đang đứng ngay bên ngoài ô cửa sổ, dù đã bị lớp kính lắp lên và che đậy, rèm hai bên cửa đã được thắt lên rất gọn gàng, nhưng cái bóng đen đó cứ di chuyển loay hoay làm gì đó bên ngoài cửa, thấy thế cô bật ngồi dậy, tự thầm nghĩ không lẽ cô vừa mới đến Diệp Gia sinh sống, đã có người cố ý muốn trêu ghẹo doạ ma cô rồi sao?
Cô bắt đầu bước chân xuống giường, nhẹ nhàng đi từng bước tới ngay bên cạnh cửa sổ, cũng may ô cửa đã bị lớp kính mờ này lắp đi, nên dù bên trong hay bên ngoài cũng khó mà nhìn ra nhau được.
Cái bóng đen ấy bắt đầu chuyển động, cô áp sát người tới, đưa tay gõ lên phần kính cửa sổ ba cái sau đó im lặng, lúc này cô mới mím môi vì hành động ngu ngốc của mình, bèn thầm nghĩ
(Mình đang làm cái quái gì vậy? Lỡ như là ma thật thì biết làm sao?)
Nhưng một vài giây sau, cái bóng đen đó cũng đưa tay lên gõ nhẹ vào bên ngoài cửa ba lần khiến cô ngạc nhiên.
Cứ như một trò chơi, cô lấy hết can đảm vọng giọng hỏi
"Là ai vậy? Có thể cho tôi biết danh tính được không?"
Cô cố áp tai vào cửa nhưng người đó không trả lời, cô bèn nói tiếp
"Nếu là nữ thì gõ một cái, nam thì gõ hai cái được không?"
Tinh Nhiên bắt đầu nghĩ mình đang làm trò ngớ ngẩn, biết đâu đó là một tên trộm, và chắng phải cô đang vô tình chơi đùa với hắn sao?
Nhưng bất chợt hai tiếng gõ nhẹ vào cửa đã vang lên, Tinh Nhiên ngạc nhiên, nghĩ trong đầu đã biết người bên ngoài là nam, bèn hỏi tiếp
"Thế anh đến đây vì việc gì? Là ăn trộm hay là muốn hù dọa tôi?"
Cô cố tình hỏi để tên đó phải cất giọng trả lời, nhờ thế cô có thể biết được giọng nói của hắn, tuy nhiên hắn đã im lặng. Cô biết hắn không dễ gì cất giọng nói, nên bèn bảo
"Vậy nếu là trộm anh gõ một cái, nếu muốn doạ ma tôi thì gõ hai cái, còn nếu không phải hai ý trên thì gõ ba cái"
Nói xong, có vẻ như tên đó đang chần chừ, 10 giây sau hắn bắt đầu giơ tay lên, không gõ nhanh như ban đầu, lần này hắn chỉ gõ một cái chậm rãi, khiến Tinh Nhiên vừa thoáng giật mình còn nghĩ ra là trộm, nhưng tiếng gõ thứ hai của hắn lại vang lên, cô đã chuyển sang ý nghĩ chắc là một tên nghịch ngợm muốn dọa ma mình, nhưng hắn đã chậm rãi gõ thêm một cái nữa khiến cô khó hiểu lẩm bẩm tự hỏi
"Anh gõ ba cái, có nghĩa không phải ăn trộm hay dọa tôi sao? Thế...rốt cuộc anh muốn gì từ tôi?"
Ngay lúc này, có một tên thuộc hạ vừa cầm đèn pin đi tuần tra xung quanh trong tình trạng lập lờ ngáp ngủ. Khi hắn đi vòng ra sau bức tường phòng của Tinh Nhiên, chợt thấy có một bóng người lạ đang dựa lưng vào cửa sổ ngay bên ngoài phòng cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, bóng người đó cũng quay lại thì đã bị ánh sáng của đèn pin chịu rọi vào mặt, hắn bèn nhanh chóng xoay người bỏ chạy thì tên tuần tra kia cũng tỉnh cơn buồn ngủ, kinh ngạc đuổi theo hô hoáng
"Ai vậy? Mau đứng lại"
Tinh Nhiên ngồi bên trong phòng, chợt nghe thấp thoáng bên tai có tiếng người hô hoáng bên ngoài, chiếc bóng đen cũng vụt nhiên biến mất.
Cô đứng dậy, vài phút sau lại có tiếng gõ cửa liên tục vang lên, kèm theo đó là giọng ông chủ Diệp vô cùng hốt hoảng gọi lớn
"A Nhiên, A Nhiên"
Cô đi tới, bất giác mở cửa ra thì đã thấy ông chủ Diệp đứng trước mặt mình, đằng sau là Tiểu Nhất và tên thuộc hạ tuần tra cầm đèn pin, cô hỏi
"Chuyện gì vậy thưa ba?"
Ông chủ Diệp hỏi
"Con vẫn ổn chứ? Vừa rồi có người báo rằng có một tên khả nghi đang đứng bên ngoài cửa sổ phòng con, sợ rằng con đã xảy ra chuyện gì đó nên ta đã chạy đến đây ngay lập tức"
Tiểu Nhất đứng phía sau cũng lên tiếng
"Phải đấy, cô không sao chứ tiểu thư?"
Tinh Nhiên hơi có chút kinh ngạc, nhưng bèn lắc đầu trả lời
"À không, lúc nãy con đang ngủ, chợt nghe thấy ba gõ cửa nên giật mình tỉnh giấc, con chẳng thấy tên khả nghi nào cả"
Bỗng tên tuần tra kia lên tiếng
"Lúc nãy tôi đi tuần tra xung quanh, chợt thấy có một tên kì lạ đang đứng ngay bên cửa sổ phòng tiểu thư nên đã vô cùng kinh hoảng, tôi vội đuổi theo hắn nhưng lại bị mất dấu, sợ rằng tiểu thư đã xảy ra chuyện nên đã vội chạy vào báo ngay với ông chủ"
Nghe vậy Tinh Nhiên bật cười đáp
"Vậy à, nhưng tôi vẫn không sao cơ mà, mọi người đừng lo lắng"
Ông chủ Diệp nhìn cô một lúc, sau đó trầm tĩnh nói
"Xin lỗi vì đã làm con tỉnh giấc, A Nhiên, con ngủ tiếp đi"
Tinh Nhiên ngạc nhiên, nhưng cũng đành gật đầu
"Vâng, vậy...ba và mọi người cũng ngủ ngon"
Cánh cửa vừa được đóng lại, Tiểu Nhất nhìn nét mặt ông chủ Diệp, cũng đủ hiểu ông sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, anh khẽ lên tiếng
"Ông chủ, tôi sẽ đi kiểm tra lại xung quanh xem sao? Ông đừng lo"
Ông chủ Diệp gật đầu, lạnh lùng bước đi nói
"Được, kiểm tra xong quay lại phòng khách báo cho tôi"
"Vâng"
Anh đáp, sau đó cùng tên tuần tra ban nãy cầm đèn pin đi kiểm tra lại xung quanh.
Bước ra phía sau bức tường phòng Tinh Nhiên, anh nhìn tên thuộc hạ đi bên cạnh hỏi
"Lúc nãy ngươi có thấy mặt hắn không?"
Tên kia loay hoay nhìn xung quanh, sau đó trả lời
"Không thấy, bởi vì lúc đó tối quá, tôi chỉ vừa soi đèn pin đến thì hắn đã quay lưng bỏ chạy rồi"
Sau một lúc kiểm tra không thấy ai khả nghi, Tiểu Nhất vừa đi về phòng khách vừa gác tay lên cằm nghĩ
(Không lẽ tên nội ván của A Lạc còn trà trộn ở đây? Nếu vậy thì thật nguy hiểm, có lẽ khi thấy Tinh Nhiên tiểu thư vừa được ông chủ nhận làm con nuôi và đem về nhà sinh sống, hắn đã nhắm đến cô ấy)
Bước vào phòng khách, thấy ông chủ Diệp đang ngồi bên ghế sofa, Tiểu Nhất đi lại lên tiếng
"Ông chủ, hắn thoát rồi"
Ông chủ Diệp bộc phát lo lắng, đứng dậy bảo
"Ta sợ kẻ đó vẫn còn ở Diệp Gia, hắn đang nhắm đến A Nhiên, bằng mọi cách cậu hãy giúp tôi để mắt đến con bé"
Tiểu Nhất gật đầu, biết ông chủ Diệp sợ mất đứa con gái nuôi này đến nhường nào, vì vậy anh đã âm thầm một mình theo dõi Tinh Nhiên mọi lúc mọi nơi.
Sáng hôm sau, Tinh Nhiên đã khoác trên mình một chiếc váy trắng ngang gối, cô mang túi xách lên vai, vừa vặn khóa cửa đã thấy Tiểu Nhất đứng sờ sờ trước mặt. Cô ngạc nhiên, Tiểu Nhất mỉm cười lên tiếng
"Buổi sáng tốt lành, Tinh Nhiên tiểu thư, cô định đi đâu sao?"
Cô bật cười nhẹ, vén tóc bên tai đáp
"À, tôi định ra ngoài gặp một người bạn"
...
Một lát sau, Tiểu Nhất lái trên một chiếc xe màu đen, Tinh Nhiên ngồi phía sau khó hiểu bật hỏi
"Sao anh lại đưa tôi đi?"
Tiểu Nhất bật cười đáp
"Ông chủ có lệnh phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, cho nên tôi không thể để cô ra ngoài một mình nhất là khi cô còn là một người nổi tiếng được"
Tinh Nhiên bắt chéo đôi chân, khoanh hai tay hỏi
"Có phải vì đêm qua thật sự có kẻ khả nghi quanh quẩn bên cửa sổ phòng tôi cho nên mới như vậy không?"
Anh cười gượng, nhìn qua gương chiếu hậu trước mặt đã thấy hình dáng của Tinh Nhiên, khẽ trả lời
"Nếu không có chuyện đó xảy ra, bọn tôi cũng sẽ phải bảo vệ tiểu thư thật tốt mà"
Một lát sau, chiếc xe dừng ngay tại một quán mì thân quen, Tiểu Nhất vội gỡ dây thắt an toàn vừa nói
"Tinh Nhiên tiểu thư, để tôi mở cửa xe cho cô"
Nhưng anh chưa kịp làm điều đó, Tinh Nhiên đã mở cửa bước xuống xe trả lời
"Cảm ơn nhưng tôi làm được"
Sau đó cô đi thẳng vào quán mì, Tiểu Nhất cũng khó hiểu đi theo.
Cánh cửa quán vừa bật mở, tiếng chuông treo trên đầu cửa cũng reo lên như một niềm hân hoan, bước vào trong, Tinh Nhiên nhìn xung quanh, hôm nay quán khá đông nên đầy đầy người ngồi quanh bàn, Tiểu Nhất bước vào, nheo mày nhìn cô hỏi
"Tiểu thư, cô nói mình sẽ đi gặp bạn mà, sao lại đến quán mì này chứ?"
Tinh Nhiên không đáp, đi tới một bàn trống gần đó rồi kéo ghế ngồi xuống, Tiểu Nhất cũng đành đi theo rồi kéo ghế ngồi đối diện cô nói
"Đừng nói là cô muốn ăn ở đây nhé, chúng ta nên đến nhà hàng, ở đó cũng có món mì Ý ngon lắm đấy"
"Đây là quán quen của tôi, nơi đây chứa rất nhiều kỉ niệm"
Cô lên tiếng, Tiểu Nhất ngạc nhiên nhưng lại bật cười nhẹ tiếp lời
"Xem ra Tinh Nhiên tiểu thư là một người giản dị, tôi cứ tưởng các bậc tiểu thư minh tinh cao sang khác đều thích ăn ở nhà hàng chứ"
Tinh Nhiên bật cười, vốn dĩ cô không thích đến những nơi sang trọng, tuy Khiết Tường thường đưa cô đến các nhà hàng nổi tiếng đắt giá không kém, mỗi lần như vậy cô đều lại khuyến khích và bảo muốn ghé sang các quán bình dân, nhưng Khiết Tường đã từ chối và nói rằng ăn thức ăn ở các quán đó, cô sẽ bị đau bụng và không tốt cho sức khỏe.
Chợt một cô bé tự dưng ở đâu chạy đến, chưa gì đã nhấc ghế ngồi ngay bên cạnh Tinh Nhiên, cau mày hỏi
"Hôm nay chị dẫn theo ai đến ăn vậy? Đừng nói là bạn trai mới đấy"
Tinh Nhiên bật cười nhẹ, xoa đầu cô bé trả lời
"Không phải đâu, anh ấy là Tiểu Nhất, là bạn của chị"
"Tinh Nhiên tiểu thư, con nhóc này là ai?"
Tiểu Nhất nhìn sang cô bé, sau đó nhìn cô hỏi thì Tinh Nhiên bèn đáp
"À là người bạn mà tôi nói muốn đi gặp, cô bé là con ông chủ quán mì này"
"Bạn ư?"
Nghe vậy Tiểu Nhất cũng nheo mày khó hiểu, nhưng rồi đưa tay đến cô bé cố ý muốn làm quen nên nói
"Chào em, anh tên Tiểu Nhất, cứ gọi anh là Nhất ca hay A Nhất cũng được, em tên gì?"
Chợt cô bé phất tay anh ra, thái độ không vui đứng dậy bảo
"Anh là người theo đuổi chị Nhiên có phải không? Nói cho anh biết chị ấy đã có bạn trai rồi, đừng có tốn công vô ích"
Nghe vậy Tiểu Nhất sực ngạc nhiên, Tinh Nhiên liền nhìn cô bé hỏi
"Em đang nói gì vậy?"
Cô bé khoanh hai tay giận dỗi đáp
"Chị đừng quên mình đã có bạn trai rồi, em không muốn chị yêu ai khác ngoài chú ấy đâu"
Tiểu Nhất bật cười cố giải thích
"Em gái, em hiểu lầm rồi, anh không phải người theo đuổi Tinh Nhiên tiểu thư đâu, anh chỉ là bạn của cô ấy thôi"
Nghe vậy cô bé cũng cảm thấy có chút yên tâm, nhưng lại tỏa vẻ không thích nên lườm mắt nói
"Thật sao?"
...
Một lát sau hai bát mì nóng được đặt lên bàn, Tiểu Nhất dùng đũa trộn mì lên, cười nhẹ bảo
"Mùi mì rất thơm, Tinh Nhiên tiểu thư có khẩu vị rất tốt, biết được quán ăn ngon thế này rất đáng để tôi chú tâm"
Tinh Nhiên bật cười
"Anh cứ ăn tự nhiên, xem như tôi mời"
Tiểu Nhất lại hỏi
"Tôi có đọc trên báo chí nói rằng bạn trai cô là một doanh nhân, tổng tài của một tập đoàn nước hoa nổi tiếng, cô may mắn nhỉ?"
Cô ngạc nhiên cười nhẹ đáp
"Quả nhiên mọi người đều nghĩ thế, nhưng đó chỉ là tin đồn, không như anh nghĩ đâu"
Bát mì nóng vừa trộn xong, từng sợi mì được hút lên trên miệng, Tiểu Nhất vừa ăn vừa nhìn dáng vẻ của Tinh Nhiên, vì ngay cả lúc ăn cô cũng phải che giấu mặt mình bằng chiếc mũ vành rộng, anh lại hỏi
"Vậy bạn trai thật sự của cô là ai? Có một tin đồn nói rằng cô đang thầm quen với một người đàn ông bí mật, không phải chứ"
Bỗng cô im lặng một vài giây, nhưng sau đó bèn nhìn Tiểu Nhất, hỏi thử
"Nếu đó là thật, anh tin không?"
"Chuyện này...dù sao cũng là người tiểu thư thích, sao cô không công khai đi, cả Diệp Gia và tôi sẽ ủng hộ cô hết mình"
Tiểu Nhất nói, nhưng Tinh Nhiên lại lờ đi bảo
"Tôi chỉ đùa thôi, chúng ta ăn nhanh đi"
"Ơ"
Nghe vậy Tiểu Nhất đành im lặng, dù cô có bảo đùa nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy đó là lời nói dối, nhưng vì không thể hỏi thêm được nữa nên anh cũng đành gạt đi chuyện này.
...
Ăn xong cả hai rời khỏi quán mì, Tiểu Nhất lái xe, anh vẫn còn nhớ thái độ của cô bé con ông chủ quán mì lúc nãy thật khó chịu, khi anh gọi cô bé tính tiền, cô bé đã đập ngay một tờ bill thanh toán lên bàn ra vẻ không muốn chào đón anh.
Lúc này anh hơi nheo mày, nhìn Tinh Nhiên qua gương chiếu hậu trước mặt, lên tiếng hỏi
"Tinh Nhiên tiểu thư, cô bé lúc nãy hình như không thích tôi cho lắm, có phải cô bé đã hiểu lầm tôi theo đuổi cô thật không vậy?"
Tinh Nhiên ngạc nhiên, nhưng bật cười trả lời
"Không đâu, cô bé là một đứa trẻ tốt, anh đừng để tâm"
Nghe vậy Tiểu Nhất cũng thoáng có chút yên tâm, bèn gật đầu hỏi
"Được, dù sao cũng là bạn của Tinh Nhiên tiểu thư, tôi đây không chấm dứt với trẻ nhỏ, mà tiếp theo cô muốn đi đâu?"
Cô cười nhẹ, đưa mắt ra ô cửa xe đáp
"Gần tới rồi"
"Hử?"
Anh ngạc nhiên, theo sự chỉ dẫn của Tinh Nhiên, anh dừng xe tại một con đường, thấy có một ngôi biệt thự ở đó, anh bước xuống xe, nhìn Tinh Nhiên hỏi
"Tiểu thư, cô có người quen ở ngôi nhà lớn này sao?"
Tinh Nhiên gật đầu, đi đến ấn chuông cửa cổng thì ngay lúc này bên trong nhà, Quân Thần Dương nghe thấy tiếng chuông reo, bèn liếc mắt sang chiếc màn hình tivi được thiết lập camera trước cổng. Khi thấy Tinh Nhiên và Tiểu Nhất đứng bên ngoài, anh sực kinh ngạc, bèn cau mày nghĩ
(Người phụ nữ này đến nhà mình còn dẫn theo người khác, tên đi cùng chẳng phải thuộc hạ của ông chủ Diệp sao?)
Bỗng Tư Đồng vọng giọng trên lầu, vô tư đắp chiếc mặt nạ nhìn xuống anh hỏi
"Nhà có khách phải không? Sao anh còn chưa ra mở cửa?"
Ngay lập tức Thần Dương dùng điều khiển tắt ngay màn hình chiếu camera, vì anh đoán nếu biết Tinh Nhiên đến, Tư Đồng sẽ náo nức chạy ra mở cửa không một chút lo ngại, anh bật dậy khỏi ghế sofa, nhanh nhảu đáp
"Là nhân viên thu tiền rác, để anh ra trả"
"Vậy à"
Nghe vậy cô cũng không có gì nghi ngờ, bèn quay lưng đi vào phòng mất.
Phía bên ngoài, Tinh Nhiên đã ấn chuông cửa nhiều lần nhưng chẳng thấy ai ra mở, cô nheo mày, Tiểu Nhất đứng bên cạnh nói
"Chắc không có ai ở nhà, hay để lần sau chúng ta lại đến"
Tinh Nhiên cũng đành bất lực, định trở về nên trả lời
"Chắc là vậy rồi, chúng ta..."
Cô chưa kịp dứt hết câu, một hình bóng bừng bừng sát khí lạnh lẽo đang đi từ xa đến cổng nhà, làm cô phải nổi gai óc. Thần Dương bước tới, anh mở cửa ra, giọng lạnh lên tiếng hỏi
"Tôi cứ nghĩ cô sẽ không quay lại đây nữa chứ?"
Tinh Nhiên hơi cau mày thì Tiểu Nhất đã sực ngạc nhiên trỏ tay vào Thần Dương hỏi lớn
"Anh chẳng phải là Quân Thần Dương sao?"
Chợt anh phất tay Tiểu Nhất sang một bên, tỏa vẻ lạnh lùng trả lời
"Là tôi thì sao"
Tinh Nhiên nhìn anh hỏi
"Tư Đồng đâu? Tôi muốn gặp cô ấy"
Thần Dương đáp
"Ngủ rồi, về đi"
Nghe vậy Tinh Nhiên bèn cười nhẹ trả lời
"Vậy à, nhưng tôi không nghĩ thế"
Cô dứt lời, bất chợt Tư Đồng đã từ phía sau Thần Dương chạy đến, hớt hãi gọi to
"Là cô đến sao? Tinh Nhiên"
Anh sực ngạc nhiên quay lại, chưa gì đã bị Tư Đồng đẩy qua một bên hất hủi, thấy thế Tinh Nhiên bèn nhìn Tư Đồng bật cười trả lời
"Tư Đồng, tôi vốn có ý muốn đến thăm cô nhưng Quân tiên sinh anh ta nói rằng cô đã ngủ rồi"
Nghe vậy Tư Đồng liền lườm mắt anh một phát, lẩm bẩm nói
"Vậy mà nói là nhân viên thu tiền rác đến, nếu không nhờ em tinh ý mở camera trên tivi ra xem thì có phải đã bị anh lừa không?"
Nghe vậy anh ngạc nhiên, không ngờ Tư Đồng sẽ kiểm tra camera vì lúc nãy rõ ràng anh đã thấy cô đi vào phòng mất.
Chợt Tư Đồng khoác tay lên vai Tinh Nhiên, kéo cô vào trong bảo
"Tinh Nhiên,vào nhà đi, tôi vừa làm bánh ngon lắm"
Thế là cô lờ anh, cùng Tinh Nhiên đi vào trong mất thì Tiểu Nhất cũng lướt qua anh, mỉm cười gật đầu nói
"Xin phép, tôi cũng vào trong đây"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.