Chương trước
Chương sau
Bát mì nóng vừa đặt gọn trên bàn, đã bao gồm vài lát thịt bò tái, một ít nấm rơm và các thứ linh tinh trang trí bên trong làm tăng thêm vẻ đẹp hấp dẫn của món mì gõ nổi tiếng ven đường. Và không hiểu sao cô đã nhìn chầm chầm bát mì với biểu hiện kì lạ được một lúc, lòng bất chợt tự hỏi
(Phải rồi, sao hôm nay không có thứ đó nhỉ?)
Quán mì này vốn rất ưa chuộng cà rốt và củ cải trắng, nên lần nào đến cô cũng đều bị cho ít nhất hai ba lát cà rốt đến mức phát chán và phải bỏ thời gian ngồi vớt chúng sang một bên, với tiêu chí vững chắc thà bỏ phí chứ không thể nuốt trôi nổi thứ củ cải khó ăn này. Thấy Tinh Nhiên cứ nhìn bát mì chầm chầm, cô bé ngồi xuống ghế trước bàn mỉm cười hiểu ý lên tiếng
"Hôm nay không có cà rốt, em đã bảo ba không bỏ nó cho chị vì em biết chị không thích ăn chúng"
Cô ngạc nhiên, bật cười nhẹ nhìn cô bé hỏi
"Cảm ơn em, sao em biết chị không thích ăn cà rốt vậy?"
Cô bé không nghĩ ngợi gì, vội thẳng miệng đáp trả
"À là vì mỗi lần đến đây em đều thấy chị dùng thìa vớt bỏ chúng rất mất thời gian, nên em nghĩ chị không thích ăn và đã bảo ba đừng cho vào mì hôm nay, có điều em thấy nó cũng rất ngon mà, sao chị không ăn được vậy?"
Nghe cô bé hỏi, Tinh Nhiên cong nhẹ môi với ánh mắt buồn, tay gập hai chiếc đũa lại cho bằng nhau rồi đáp
"Mỗi lần nhìn thấy cà rốt, thì những kí ức về bữa cơm đó cứ hiện về tâm trí chị, em biết gì không? Anh ấy đã từng bắt chị phải ăn hết cà rốt anh ấy làm, dù nấu ăn không giỏi, nhưng anh ấy luôn tự mình vào bếp mỗi khi chị về trễ vì công việc, anh ấy cũng hay tự mình đến cửa hàng mua đồ ăn, vì anh ấy không thích đặt người khác mang đến tận tay để đưa cho chị một cách vô ích, anh ấy cũng thích tự mình đi đón chị về, dù không đón được cũng phải cố đứng trước cửa trông chị như một chú cún con, và những kí ức đó chị không thể nào quên được, rằng mình đã bỏ lỡ đi một người đàn ông hoàn hảo toàn tâm toàn ý đến vậy"
Nói đến đây, không khí chợt im lặng dần, Tinh Nhiên bật sực nhận ra những chuyện mình vừa nói thật không đúng đối tượng để tâm sự, dù trước mặt mình chỉ là một cô bé mới bước sang độ tuổi 12.
"À xin lỗi, chị lại nói mấy lời thừa thãi nữa rồi"
Cô bật cười e ngại, cô bé thì cúi mặt xuống bàn như hiểu được tâm trạng của cô lúc này, khẽ giọng hỏi
"Chị rất nhớ chú ấy phải không?"
Tinh Nhiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng lại không thể phủ nhận được lòng mình, chỉ gật đầu một cái " ừ " dù cho chất giọng đã nghào nghẹn nơi cổ họng.
"À mà quên, chuyện em nói lúc nãy về gã cướp ngân đó thế nào? Em kể cho chị nghe được không?"
Cô cố đổi chủ đề sau một cuộc trò chuyện ảm đạm khó tả của mình với một cô nhóc, cô bé cũng ngạc nhiên, sau đó chống khuỷu tay lên bàn đỡ cằm mình tiếp lời
"À, tên trộm ấy đang bị truy nã, nghe bảo lúc đầu có khoảng ba tên ngang nhiên cầm súng vào ngân hàng hăm dọa cướp đoạt, một tên có dáng người vừa lùn vừa béo, tên kia thì gầy còm xơ xát, tên còn lại được cho tương đối vừa người và bọn chúng đều bao trùm kín mít từ đầu tới chân, mang mặt nạ kín mặt chỉ chừa mỗi đôi mắt liên liếc quan sát xung quanh trông khá đáng sợ, đã có người len lén cầm điện thoại cố gọi cho cảnh sát nhưng đáng tiếc thay lại bị tên cướp gầy còm phát hiện, kết quả anh ta đã bị bắn tử vong tại chỗ, vì không còn đường nào trốn chạy, các nhân viên ngân hàng đã vội gom hết tiền của có thể gom được rồi đưa toàn bộ cho chúng"
Cô bé vừa kể, Tinh Nhiên lại bắt đầu lắng tai nghe, hai tay vừa trộn đều bát mì lên sau đó gấp ăn "sột sột" thản nhiên hỏi
"Sau đó thì sao? Cảnh sát đã đến và không bắt được chúng à?"
"Cũng không hẳn, ngay khi mọi người đang hoảng sợ cùng cực, ba tên cướp càng ngày càng lộng hành, dù tiền đã gom ngay trước mặt nhưng chúng vẫn chưa thỏa mãn, lại còn bắt đầu gom quét điện thoại và những đồ dùng có giá trị của mọi người ngay tại đó, cho đến khi chúng bắt đầu yêu cầu một nhân viên ngân hàng đang cúi mặt từ số đông xuống đất, ra lệnh cho anh ra phải lấy toàn bộ những thứ mang theo trên người ra, bằng không..."
Cô bé vừa kể với nét mặt nghiêm nghị, từng giọng điệu cứ như người lớn.
"Nếu không thế nào?"
Tinh Nhiên hỏi, cô bé ngừng một vài giây, sau đó đưa mắt nhìn cô tiếp lời
"Người nhân viên ngân hàng đó bỗng cười một điệu cười quái đản, đặc biệt thay anh ta vẫn cúi mặt xuống đất, mái tóc đen phủ dài khuất cả mắt chỉ thấy mỗi chiếc mũi và chiếc miệng cao ngạo, anh ta đã nói rằng..."
"Tao không có thứ gì đáng giá trên người, nhưng chỉ cần một phát, mạng sống mày sẽ dập tắt mãi mãi"
Khi ấy tên cướp gầy còm bỗng cao mày, chỉa thẳng khẩu shotgun vào đầu nam nhân viên ngân hàng kia cao giọng hỏi
"Mày đang nói nhảm cái gì vậy? Mày có biết trước mặt mày là súng không hả? Khôn hồn thì khóa cái mồm vào sau đó ngoan ngoãn đưa hết đồ trên người mày ra cho bọn tao, nếu không..."
Hắn nói đến đây, tay trỏ về cái xác của một gã đàn ông đã len lén gọi cảnh sát lúc nãy đang nằm dài trên đất với máu me bê bết, vì anh ta đã ăn hẳn ngay một viên đạn ngang ngực và đột tử tức thì.
"Mày sẽ hệt như tên khốn đó, đừng có cao ngạo"
Tên cướp gầy vừa dứt lời, nam nhân viên ngân hàng chỉ biết im lặng.
Sau đó anh ta bắt đầu thò tay vào túi áo mình, kéo dần ra một vật gì đó màu đen khiến tên cướp gầy còm bỗng phát giác nghi hoặc lên tiếng
"Khoan đã, tự tao sẽ dò xét người mày"
Hắn xung phong đi đến gần anh ta, ngang nhiên thò tay vào túi áo của anh ta rồi lục soát, dần kéo một chiếc ví màu đen ra ngoài.
"Tưởng gì, ra chỉ là một chiếc ví đựng tiền, làm tao cứ tưởng..."
Tên cướp béo đứng phía sau che miệng xì xào to nhỏ với tên đồng bọn bên cạnh. Nhưng tên đồng bọn ấy chẳng nói gì. Chỉ chú tâm đưa mắt quan sát tên cướp gầy còm kia bắt đầu mở chiếc ví dày cộm của nam nhân viên ngân hàng đó. Nhưng có vẻ chúng đã hơi thất vọng, vì khi mở ví ra, bên trong chẳng có gì đáng để quan tâm ngoài vài ba đồng tiền lẻ.
Thấy không có gì đáng giá, tên cướp gầy bỗng phỉ môi nhạo báng, ngông nghênh vứt chiếc ví vào người nam nhân viên ngân hàng đang đứng trước mặt ra giọng giễu cợt.
"Tao cứ tưởng làm nhân viên ngân hàng có tiền lắm chứ, ra trong người chả có gì ngoài mấy tờ bạc lẻ"
Chiếc ví vừa đáp xuống nằm gọn trên đất. Ba tên cướp bắt đầu thâu dọn đống tiền vào vali to đã mang sẵn bên người. Chúng vơ vét mọi thứ, lấy đi tài sản của từng người một. Mọi chuyện cứ như thuận lợi theo ý muốn. Nhưng rồi đột nhiên từ bên ngoài, có một nhóm cảnh sát bất ngờ lao thẳng vào ngân hàng, bao vây lấy ba tên tội phạm lộng hành ngay trước mặt. Thấy xung quanh mình toàn cảnh sát vây quanh, tên cướp béo và tên cướp gầy bật hoảng hốt sợ hãi, tên còn lại vẫn đứng sờ sờ thản nhiên bình tĩnh không một chút run người.
"Các ngươi đã bị cảnh sát bao vây, mau để vali đựng tiền và súng xuống đất chịu trói đầu hàng, bằng không thì đừng trách"
Một viên cảnh sát vừa dứt lời trong số cảnh sát đang ở tư thế phòng bị, tay cầm súng chỉa thẳng ba phương bảy hướng vào phía ba tên cướp đứng giữa vòng vây. Khi hai tên cướp kia đang lúng túng không biết làm gì khác ngoài việc bỏ các vali đựng tiền xuống sau đó liều mạng dùng súng của mình bắn loạn xạ xung quanh, làm mọi thứ thật hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng súng, mọi người đều sợ hãi cùng cực, vội bỏ chạy dồn dập ra ngoài cửa như đàn ong vỡ tổ. Lợi dụng tình thế mọi thứ đang rối tung, một tên cướp ra hiệu lệnh bằng cách phủi tay về hai tên cướp béo và gầy đang run như cầy sấy kia, thấy vậy chúng hiểu ý, bèn nhanh chóng nhấc gọn hai ba chiếc vali đựng tiền lên sau đó lao thẳng ra cửa ngân hàng theo trong số những người đang ào ạt bỏ chạy. Và đương nhiên cảnh sát không thể làm gì được ngoài việc luồn lách theo dấu hai tên cướp, quyết không để chúng chạy thoát khỏi pháp luật. Cũng chẳng hề để ý tên cướp còn lại, hắn không hề chạy trốn, chỉ vội cởi bỏ lớp áo bên ngoài trong lúc rối bời, lột hẳn luôn chiếc mặt nạ trên mặt xuống bỏ vào túi đồ mang trên người cất đi. Thản nhiên nhập cuộc chạy ra bên ngoài cửa trong số đông nên cảnh sát không hề biết hắn đã dùng cách này để tẩu thoát toàn vẹn.
Buổi chiều trên con hẻm vắng của ánh hoàng hôn mập mờ đang dần dần chuyển sang đêm tối. Tiếng thở dốc "hộc hộc" của hai tên cướp vừa chạy toạt mạng đã thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát. Vừa dừng chân ở cuối con hẻm, tên cướp béo đã bỏ hẳn chiếc vali trên tay xuống đất, áp lưng dựa vào tường phía sau trượt từ từ thở trong lao lực, sau đó kéo luôn chiếc mặt nạ trên mặt đi, mồ hôi nhễ nhãi.
"Mệt...mệt quá, mày xem cảnh sát có đuổi kịp theo chúng ta không?"
Tên cướp béo lấp mấp hỏi, tên cướp gầy còm kia cũng ngồi bẹp xuống đưa mắt nhìn phía đầu con hẻm vắng lạnh trả lời
"Chắc chúng không đuổi theo chúng ta được đâu, chúng ta an toàn rồi, hơn nữa số tiền này..."
Hắn vừa nói, đảo mắt liếc nhìn hai chiếc vali nằm trên đất trước mặt tiếp lời
"Nếu chia ra tao sẽ lấy 2/3, phần còn lại mày và tên kia tự chia nhau đi"
"Sao có thể như thế được? Mày đừng có tham lam, rõ ràng chúng ta đã thống nhất sau khi cướp xong sẽ chia ra mỗi người một phần, mày đừng quên tên đồng bọn còn lại của chúng ta chứ"
Tên cướp béo đáp trả thì tên gầy còm cũng tháo dần mặt nạ xuống, hắn quát lớn
"Đồ ngu, thay vì mày tính chia cho cả phần tên đó, sao không nghĩ đến việc sẽ chiếm trọn hết tất cả, dù sao bớt một người sẽ tốt hơn, tao lấy một nửa, mày lấy một nửa, và cũng chưa chắc gì tên kia đã trốn khỏi tay cảnh sát, dù sao chúng ta cũng chẳng biết lai lịch hắn thế nào nên hắn cũng chỉ là một tên công cụ giúp chúng ta cướp ngân hàng thôi"
"Nhưng lỡ hắn trở lại và đòi tiền, chúng ta làm gì đây?"
Tên béo ngu ngơ hỏi thì tên kia đưa khẩu súng shotgun của hắn lên trên cao trả lời
"Đương nhiên là giết hắn rồi, tiện khóa luôn mồm hắn lại trước khi quá muộn, sau đó chúng ta sẽ cầm lấy đống tiền này cao chạy xa bay, mày thấy thế nào?"
Nghe có vẻ hợp lí, lòng tham của tên béo cũng bắt đầu trỗi dậy thì một giọng nói của ai đó bật vang lên khiến chúng giật mình.
"Vậy sao?"
Giọng nói ấy thật khàn, làm tên béo và tên cướp gầy bật quay sang một hướng về phía đầu hẻm. Khi bóng dáng lập lờ của ai đó đang dần dần tiến tới rồi dừng chân. Dù quần áo đã bị lột bỏ khỏi lớp đồ khi cướp ngân hàng lúc nãy, nhưng kì lạ thay, hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ hình nộm ngộ nghĩnh được mua trong kì dịp lễ hội văn hóa mỗi năm.
Tên cướp gầy bắt đầu nghiếng răng, hắn cầm shotgun lên, chỉa thẳng vào tên đeo mặt nạ bí ẩn đó cao giọng hỏi
"Bọn tao vẫn chưa biết được thân phận của mày, nếu muốn bọn tao chia tiền thì mau lột cái mặt nạ đó ra đi, nhanh lên"
Nghe vậy tên bí ẩn kia bỗng bật cười quái đản, đặc biệt giọng của hắn đúng là rất khàn, hệt như bị cảm cúm.
"Nếu tao không bỏ mặt nạ xuống, mày sẽ làm gì với khẩu shotgun kia"
Tên cướp gầy cắn răng, bắt đầu kéo nòng của khẩu shotgun trên tay mình lên đáp
"Hừ lắm lời, mày sẽ phải hối hận khi nói lời này, đi chết đi"
"Đoằng...đoằng....đoằng"
Khi ba phát súng lạ vang dội ra khỏi đầu con hẻm, máu tươi văng tung tóe xuống đất tạo thành những vũng màu đỏ chảy dọc qua các kẽ đường. Mới phút chốc, hai tên cướp béo và gầy đã nằm gọn úp mặt xuống đất chết trong tư thế không nhắm mắt. Chỉ còn mỗi tên đeo mặt nạ bí hiểm kia là cất đi khẩu súng lục vào sau túi quần mình, nhẹ nhàng nhấc hai chiếc vali tiền lên tay sau đó quay chân dần bước ra khỏi con hẻm vắng. Mặc cho tiếng chó sủa ồn ào khắp xung quanh vang dội.
...
Nghe đến đây, Tinh Nhiên dừng hẳn việc ăn mì, đôi tay bủn rủn co rút lại thì cô bé lại lên tiếng
"Vậy cho nên em mới nói, dạo này bên ngoài nguy hiểm lắm, chị cũng mau sớm về nhà cho an toàn"
Cô mấp mấy đôi môi, bộ mặt tỏa vẻ bình thản gắng gượng cười khổ nói
"Không sao đâu, vì chị không thể nào gặp hắn được"
Mặc dù nói vậy, nhưng trong cô đã sợ hãi đến mức co rúm người, sau khi thanh toán bát mì thì cô đã vội chạy ra ngoài, đón ngay một chiếc taxi trở về căn hộ khi trời đã tối om.
...
"Cô gái, cô muốn đi đâu?"
Người tài xế trẻ nhìn cô qua tấm gương phản chiếu trên đầu hỏi. Tinh Nhiên ngồi phía sau, đưa tay kéo chiếc mũ rộng vành xuống che mặt trả lời
"Làm ơn đưa tôi đến căn hộ của tập đoàn CPF"
"Vâng, chắc cô không phải người tầm thường nhỉ vì tôi nghe nói dịch vụ ở tập đoàn CPF khá đắt, nên cô có thể sống ở đó thì chắc địa vị không thể thấp được"
Giọng người tài xế run run kì lạ, Tinh Nhiên bật cười ngượng trả lời
"À không, tôi có người bạn cũng ở đó, anh ấy bảo tôi đến sống tạm thời thôi, mà phải rồi, đã tới đâu rồi nhỉ?"
Người tài xế bắt đầu xoay vô lăng rẽ hướng đầu xe đi, khẽ giọng nói
"Gần tới rồi, mà cô này, tôi nghe giọng nói cô quen lắm, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?"
Tinh Nhiên sực giật mình cúi mặt đi, đưa tay kéo chiếc mũ rộng vành che khuất mặt xuống một lần nữa
"À không, chắc anh nhầm rồi, tôi và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu thôi, vì tôi rất ít đi taxi"
"Vậy sao? Vậy chắc tôi nhầm cô với nữ thần tượng Hạ Tinh Nhiên rồi, tôi là fan hâm mộ của cô ấy đấy"
Người tài xế vừa cười vừa nói, tay trỏ sang đống tạp chí quảng cáo của Tinh Nhiên đang nằm rải rác ở hàng ghế bên cạnh khiến cô ngồi phía sau cũng ngạc nhiên bật cười giả vờ hỏi thử
"Vậy à? Thế cho tôi hỏi Hạ Tinh Nhiên có điểm gì mà anh lại hâm mộ cô ấy vậy?"
Câu hỏi ấy đã làm người tài xế bật phút chốc im lặng đi, và anh ta chẳng còn nói điều gì nữa khiến cô sực ngạc nhiên khó hiểu, cũng không biết mình đã nói điểm gì khiến anh ta không hài lòng, bèn ra sức bài giảng
"À tôi xin lỗi, chỉ là tôi tò mò ý kiến của anh thôi, vì tôi cũng là một fan hâm mộ của cô ấy"
Khi cô vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng "bịch" thật lớn vang lên, xe cũng lắc lư qua lại kì lạ thì người tài xế bỗng bắt đầu tấp xe vào ngay con lề phía trước.
"Chuyện gì vậy?"
Cô cao mày hỏi, anh ta dừng xe trả lời
"Hình như xe bị thủng lốp, để tôi xuống xem sau"
Nghe vậy cô bắt đầu lo lắng, đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa trời đã tối sầm, lại còn dừng ngay đúng đoạn đường vắng tanh không một bóng người qua lại. Lúc này cô chỉ thầm cầu mong hôm nay không có chuyện gì xảy ra, cũng không có bất cứ trở ngại nào khi trên đường trở về nhà.
"Không ổn rồi, xe bị thủng lốp thật rồii!"
Sau một hồi quan sát bốn bánh xe, anh ta bất chợt lên tiếng bằng một giọng điệu lo lắng bất cần.
"Không thể nào"
Nghe vậy cô sửng sốt liền mở cửa bước xuống nhìn người đàn ông kia đang đứng gập người phía sau, loay hoay làm gì đó thì cô chao mày hỏi
"Thế làm sao tôi về nhà được đây? Muộn quá rồi"
Người tài xế vẫn đứng loay hoay lục lọi thứ gì đó dưới cốp xe, vừa cố trấn an sự lo lắng của cô trong trời se se lạnh nói
"Để tôi xem ở đây có chỗ nào sửa không? Cô đừng vội"
Tinh Nhiên vẫn cứ chao mày, lấy điện thoại trong túi xách bên vai mình ra bấm số của một người thân quen mà mình cảm thấy tin tưởng. Tiếng "tít tít" của việc bấm phím cứ vang lên liên hồi, khiến người tài xế cũng liếc mắt sang nhìn cô đang đứng cầm điện thoại gọi cho ai đó với thái độ bồn chồn khó chịu.
"Cô gái, cô có xem bảng tin không?"
Người tài xế trẻ bất chợt đưa lên câu hỏi, Tinh Nhiên bật giật mình nhưng vẫn cắm mắt vào màn hình smartphone trả lời
"Tôi không xem vì công việc tôi rất bận rộn, mà anh hỏi như vậy là có ý gì?"
Anh ta bật nhếch môi, một nụ cười gian xảo liếc nhìn cô đáp
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho cô biết, rằng tên cướp ngân hàng đó vẫn còn lảng vảng quanh đoạn đường này, cô không sợ sao?"
Tinh Nhiên bật im lặng, khi tay đã nhấp được một đoạn tin nhắn gửi sang số cho Khiết Tường, thông báo đã ấn gửi đi, cô liền cất điện thoại vào túi xách mình nhìn anh ta đáp
"Nếu vậy thì tôi không nghĩ mình xui xẻo đến mức gặp phải hắn, dù sao trên người tôi bây giờ cũng có chẳng có thứ gì đáng giá"
Cô bật cười, bỗng anh ta bắt đầu bước lại gần khiến cô ngạc nhiên, nhanh chóng nhấp chân lùi về phía sau vài bước chao mày hỏi
"Anh làm gì vậy? Không định gọi cho trạm sửa xe đến sao?"
Anh ta bật cười, mắt vẫn cúi xuống sau lớp tóc mái dài lũ phủ chưa cắt sau nhiều tháng.
"Càng đứng gần tôi càng nhìn thấy cô rất giống nữ thần Hạ Tinh Nhiên, cô có thể gỡ chiếc mũ đó xuống cho tôi xem mặt được không?"
Nghe anh ta yêu cầu, Tinh Nhiên to mắt, sực nhận ra tên tài xế này bắt đầu có biểu hiện kì lạ muốn xâm hại cô nên bèn lùi tiếp ra sau nói lớn
"Không, tôi không phải Hạ Tinh Nhiên, anh đừng đến gần tôi"
Thay vì dừng việc làm khó một cô gái, anh ta vẫn giở chứng nghi hoặc hỏi
"Vậy sao? Tôi chỉ nói cô rất giống Hạ Tinh Nhiên, nào có nói cô là Hạ Tinh Nhiên đâu chứ, hay...cô chính là Hạ Tinh Nhiên thật"
Cô bỗng giật thót, đứng trước mặt là tên tài xế với mái tóc đen phủ dài che đi cả đôi mắt, quanh hàm đã mọc râu chưa được cạo đi, quần áo thì lượm thượm bê bết, hệt như đã lâu ngày chưa được giặt giũ.
"Anh...anh tính làm gì?"
Cô sợ hãi, nắm chặt lòng bàn tay mình dù biết đây là nơi vắng người, cứ như đây là thủ đoạn sắp sẵn của tên tài xế đã có sự tính toán kĩ lưỡng.
Hắn chỉ nhếch chiếc miệng quái đản, làm cả người Tinh Nhiên lạnh dọc cả sống lưng đến rùng rợn gai óc. Cô tái mặt, ôm người run rẩy nói
"Anh không phải định xâm hại tôi chứ? Nếu anh làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát"
Đôi mắt hắn bị phủ kín bởi mái tóc đen, nhờ cơn gió liu hiu thổi ngang qua, cô có thể thấy được ánh mắt hắn hiện toát lên đầy vẻ thèm thuồng, như con mồi đang ở trước mặt chờ tới lúc ngấu nghiếng.
Tinh Nhiên bắt đầu quay mũi chân dần, định sẵn tư thế chờ thời cơ bỏ chạy thì hắn đột nhiên nhấp chân tới, một phát chạy ào tới cô như con thú hoang đói khát nhiều ngày. Cô bật run người, quay lưng vội chạy đi hét toáng lên trong đêm vắng vẻ, âm thanh cũng vì thế mà vang động.
"Khôngggg, cứu tôi vớii"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.