Được phu nhân thiếu tướng đích thân đưa nước, Bạch Hổ giơ ngón cái lên ý rằng Đới hạ sĩ là số 1, rồi tiến đến chỗ cô nói chuyện vui vẻ lắm.
Cô nàng họ Quyết không quên đem nước tới chỗ Phi Lang khi anh đang lau mồ hôi, tiếp theo là những cái tên A,B,C gì đó mà Lam Tiễn chờ mãi chẳng thấy vợ đưa nước cho mình uống! Cô với vài nam quân nhân đứng tụm lại cười nói, còn ai kia mặt một đống tới nơi.
Chợt, Ngưu Tiểu Thất đến bên vị đội trưởng chìa ra chai nước, cười tươi:
- Lam thiếu tướng, anh uống nước đi ạ.
Thuộc cấp đã mời thì Lam Tiễn cũng lịch sự đón lấy. Vừa mới uống nước xong thì anh bắt gặp Tiểu Thất thật tự nhiên cầm khăn giấy ướt định lau mồ hôi trên trán mình, phản xạ nhanh khi anh đưa tay ra ngăn cô nàng dạn dĩ đó lại:
- Được rồi, tôi có thể tự lau.
Bị từ chối thẳng, Tiểu Thất cười gượng và trao khăn giấy cho Lam Tiễn. Cái cảnh Lam đội trưởng uống nước, bên cạnh có cô nàng hạ sĩ e ấp nhìn, lọt vào tầm mắt Quyết Ngọc. Ban nãy bị Hoàng Mai thúc nhẹ khuỷu tay vào lưng ra ám hiệu, cô quay qua thấy Tiểu Thất đưa nước cho Lam Tiễn, còn định lau mồ hôi trên trán anh nữa..
Chính bởi sự việc này mà vào giờ nghỉ trưa, Tiểu Thất chưa kịp rời sân tập huấn là Quyết Ngọc đã chặn đường lại, cất giọng nhã nhặn:
- Ngưu hạ sĩ, lẽ nào tôi phải yêu cầu em giữ khoảng cách vừa đủ với Lam thiếu tướng? Anh ấy đã có vợ, em cần cư xử cho đúng mực.
Tiểu Thất tỏ ra hờ hững: “Đưa nước và lau mồ hôi cho thượng cấp của mình là không đúng mực sao? Tại vợ như chị không biết quan tâm anh ấy...”.
- Đó là chuyện của tôi, chưa tới lượt em quản! Ánh mắt em khi nhìn Lam Tiễn, cả chuyện đụng chạm không cần thiết, với em như vậy còn chưa vượt mức? Tôi không thích đánh ghen ầm ĩ, nhưng nếu em còn làm thế nữa thì đừng trách tôi!
Đôi mắt kiên định mạnh mẽ từ phu nhân thiếu tướng khiến Tiểu Thất cảm giác như bị dằn mặt, chỉ biết im lặng rồi bỏ đi. Quyết Ngọc thở ra chán chường, giờ còn phải đối phó cả loại “trà xanh” này ư?
Chuông điện thoại reo, cô nhìn vào màn hình thấy tin nhắn từ Lam Tiễn nói vợ đến phòng thiếu tướng một lát...
Quyết Ngọc đưa tay gõ cửa, mau chóng cửa mở ra, liền sau đó bị kéo nhanh vào trong phòng! Lưng áp nhẹ vào tường, cô bất ngờ khi Lam Tiễn đứng ngay trước mặt! Hai tay vòng qua eo thon ôm ghì, kề mặt xuống gần mặt cô và anh hôn ngay!
Thật là, Lam thiếu tướng có cần vội vã vậy không, muốn thân mật với vợ mà chẳng chờ thêm phút nào sao?
Hai thân thể áp sát quấn nhẹ, hôn đắm đuối được một lúc, cô bị anh đẩy dần đến bàn làm việc. Được chồng nhấc bổng ngồi lên bàn, cô vòng tay qua cổ anh trong khi anh cúi người thấp xuống để hai đôi môi quấn quýt!
- Lam thiếu tướng, em vào được không ạ?
Thình lình, giọng Ngưu Tiểu Thất vang lên bên ngoài khiến Quyết Ngọc bừng tỉnh, cùng lúc Lam Tiễn ngừng hôn giây lát, lên tiếng rõ ràng: “Vào đi!”.
Quyết Ngọc chưng hửng, hai vợ chồng còn đang trong tư thế thân mật, ôm nhau khắng khít, sao chưa gì anh đã để cho người khác vào phòng rồi?
Rất nhanh cửa mở, Tiểu Thất ôm một chồng tài liệu đi vào, chưa kịp cười tươi thì đã kinh ngạc trước cảnh Quyết Ngọc ngồi ngay trên bàn làm việc của thiếu tướng, cùng anh ôm ấp thân thiết.
- Thiếu tướng, chuyện này...
Dù gì cũng thấy xấu hổ, Quyết Ngọc định rời khỏi bàn thì Lam Tiễn lại hành động lạ lùng lần nữa khi một tay chống xuống bàn và tay còn lại vươn lên siết chặt eo vợ, ép cô ngồi yên tại vị trí này!
Cô chớp mắt lúng túng, mở miệng muốn hỏi thì anh một cách thản nhiên áp môi lên môi cô, tiếp tục cảnh hôn nhau say sưa còn dang dở.
Về phía Tiểu Thất cứ đứng yên như trời trồng, hai tay bưng tài liệu cứng đơ, nửa cư nhìn chăm chú nửa lại né tránh trước màn thắm thiết của vợ chồng đội trưởng.
- Khoan... Có Ngưu hạ sĩ đấy, anh làm sao thế, để em bước xuống đã...
- Không sao, em cứ ngồi vậy đi! - Lam Tiễn dứt khoát không buông vợ ra, bấy giờ mới đảo mắt về phía nữ thuộc cấp còn ngẩn người, bảo rằng - Em đứng đó chờ tôi vài phút, đang giờ nghỉ trưa nên tôi muốn thân mật với vợ, được chứ?
Tiểu Thất mím môi, Lam thiếu tướng đứng đắn đường hoàng cớ gì lại kỳ lạ như vậy? Kể cả Quyết Ngọc cũng chẳng hiểu nổi chồng đang định làm gì, đây đâu phải tác phong của anh? Cô hết bị Lam Tiễn hôn môi, lại hôn quanh chiếc cằm xinh xinh, miết xuống tới cổ cao trắng ngần, liền nhắm chặt mắt và gò má đỏ ửng cả lên.
Trong khi vị thiếu tướng tiêu sái hưởng thụ thì hai cô gái khó xử vô vàn, không sao đẩy chồng ra nổi nên Quyết Ngọc cổ xoay mặt qua, nói với Tiểu Thất:
- Em có thể đặt tài liệu xuống ghế rồi đi ra ngoài...
- Cứ để cô ấy nhìn! - Môi đặt lên xương quai xanh quyển rũ kia, giọng Lam Tiễn cứng rắn - Để cô ấy thấy rõ Lam thiếu tướng này đã có vợ, cũng như bao người đàn ông khác mỗi khi muốn gần gũi vợ thì sẽ trông như thế nào!
Quyết Ngọc càng thêm ngạc nhiên, cùng lúc nghe giọng Tiểu Thất vội vã: “Nếu bây giờ Lam thiếu tướng chưa có thời gian thì lát sau em quay lại...
- Thôi thì đành vậy, em có đi ra thì nhớ đóng cửa!
Cuối cùng thì cô nàng hạ sĩ chịu hết nổi phải bước nhanh ra ngoài, đóng cửa. Giương mắt nhìn Lam Tiễn mang biểu cảm lạnh lùng, câu dặn dò “nhớ đóng cửa” ban nãy nghe vô cảm, bấy giờ Quyết Ngọc đẩy nhẹ mặt anh qua đối diện mình:
- Lam Tiễn, rốt cuộc thì anh sao vậy?
Phát ra luồng khí nhẹ, Lam Tiễn trả lời chậm rãi: “Anh đã nghe cuộc đối thoại giữa em và Ngưu Tiểu Thất".
- Làm sao anh nghe được?
- Giọng hai người khá lớn, anh đứng cách không xa nên vẫn nghe loáng thoáng. Trước đó cũng không thích việc cô ấy định lau mồ hôi cho anh, nên muốn để cô ấy thấy rõ anh yêu thương ai, để đừng mơ mộng ảo tưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]