Chương trước
Chương sau
- Chà, bao lâu rồi ta mới nghe em gọi tên ta đấy. Khá khen cho một nữ sát thủ do chính tay ta dạy dỗ, lại cả gan dám bỏ trốn khỏi tổ chức, sống ẩn mình cùng một đứa con trai đáng yêu thế này à.

Thời Cảnh liếc nhìn sang Hiểu Hiểu ở trên tay One, ánh mắt ghê gớm khiến đứa trẻ phải rụt cổ, mếu máo. So với nữ sát thủ One thì thằng bé thấy lão đại đó đáng sợ gấp vạn lần!

Không muốn Thời Cảnh chú ý tới con trai mình, Quyết Ngọc vội hỏi:

- Bằng cách nào mà anh tìm ra nơi này?

-

- Chuyện đó phải cảm ơn Five! Ban đầu tôi thắc mắc, tại sao 2 năm rưỡi mà tin tức về một nữ sát thủ lại khó tìm ra như vậy, tôi nghi ngờ có kẻ lén chặn nguồn tin ngay trong chính tổ chức, và tôi nghi ngờ Five đầu tiên nên đã theo dõi anh ta! Cuối cùng thì phát hiện ra chỗ của cô. - One nhớ lại đêm trước, khi bắt đầu nghi hoặc Five.

- Thế Five bây giờ như thế nào rồi?

Trước biểu hiện lo lắng từ Quyết Ngọc, lão Cảnh cười khẩy, tiếp theo đám áo đen vào trong nhà rồi kéo lê một người ra ngoài, ném xuống đất. Quyết Ngọc kinh ngạc sửng sốt bởi thấy Five toàn thân đầy máu, mặt mũi bị đánh bầm dập, nằm thoi thóp. Cô lao đến đỡ lấy anh, liên tục gọi bằng giọng lạc đi:

- Five! Five! Sao lại ra nông nỗi thế này...?

Cố mở đôi mắt sưng vù, toàn thân đau đớn do những vết thương, Five thều thào:

- Quyết Ngọc... không sao chứ? Xin lỗi... tôi bất cẩn, để lão Cảnh tìm thấy cô...

- Đừng nói vậy, là tôi hại anh rồi, Five! Tôi xin lỗi! Là tại tôi!

Quyết Ngọc ôm chầm lấy mái đầu im lìm của Five, nức nở liên tục. Đáng ra năm đó, cô không nên để anh chàng sát thủ giúp mình trốn đi, càng không nên giữ liên lạc với anh! Cô hối hận bật khóc, không khỏi làm Mục Thời Cảnh giận dữ, từng lời phát ra thiếu điều muốn đâm đối phương tới chảy máu:

- Quyết Ngọc à Quyết Ngọc, em giỏi thật, đột nhiên biến mất còn nghĩ cả việc để Five ở lại tổ chức hòng chặn mọi tin tức về em. Đến lúc bị đánh thừa sống thiếu chết, cậu ta vẫn tuyệt đối im lặng bao che cho em. Hết tên thiếu tướng Lam Tiễn, giờ đến lượt Five, em quả nhiên biết cách làm cho đàn ông hết mực bảo vệ!

Vẫn ôm Five trong lòng, Quyết Ngọc nấc khế, ngước nhìn Mục lão đại đang đay nghiến mình: “Mục Thời Cảnh, dù gì Five cũng theo anh nhiều năm, vì sao anh có thể nhẫn tâm làm anh ấy ra nông nỗi này?”.

- Ta còn chưa lấy cái mạng quèn của cậu ta đã là tốt lắm rồi. Dám qua mặt lão Cảnh ta ư, rõ ràng là hai người chán sống, hả?



- Xem như em xin anh, tha cho Five, lỗi tại em nên muốn phạt thế nào cũng được.

- Em luôn biết rõ, ta không nỡ làm gì em mà. Vậy nên ta sẽ giày vò những kẻ quan trọng ở bên cạnh em.

Thời Cảnh ra dấu cho đám áo đen kéo Quyết Ngọc rời khỏi Five, sau đó lấy súng từ trong tay One mà tiến đến chỗ Five vừa thở đứt quãng vừa nhìn lão đại, hẳn trong đầu đã nghĩ đến cái chết. Quyết Ngọc vùng vẫy kịch liệt, hét lên: “Đừng! Mục Thời Cảnh! Em van anh đấy! Hãy tha cho Five đi!”.

Thời Cảnh bóp cò, đạn trúng vào đùi Five, máu phun trào! Five nghiến răng, rên rỉ đau đớn.

Ném súng cho thuộc hạ gần đó, Thời Cảnh nhìn Quyết Ngọc đang gọi Five tới khản giọng, buông lời định đoạt:

- Sống hay chết, tùy vào mệnh số của cậu ta vậy! Đây xem như là chút nể tình cậu ta trung thành với tổ chức nhiều năm qua.

Quyết Ngọc thấy Thời Cảnh rõ ràng muốn giày vò Five, nơi này hẻo lánh làm sao có ai cứu, anh lại bị thương nặng, máu chảy nhiều thế chẳng khác nào đang chết từ từ?

- Nào, giờ thì chúng ta đi thôi! One, đưa thằng bé cho ta.

Hết lo lắng cho sống chết của Five, lập tức Quyết Ngọc phản ứng dữ dội khi Thời Cảnh bế lấy Hiểu Hiểu và thằng bé sợ tới mức khóc ré lên.

- Mục Thời Cảnh! Đừng đụng tới Hiểu Hiểu! Nếu anh dám làm gì con trai em, thì em nhất định không tha cho anh!

Mục lão đại nhếch mép cười, chẳng nói gì nữa ngoài việc bồng Hiểu Hiểu tiến về phía siêu xe đang đậu, dĩ nhiên Quyết Ngọc cũng bị đám áo đen lôi đi.

Khi đó tại cục cảnh sát, Lý Hoàng Mai đang đối diện với sự tức giận kinh khủng từ Lam Tiễn, hiển nhiên là cái chuyện cô dám cả gan để mẹ con Quyết Ngọc bỏ trốn!

- Lý thiếu úy, em có biết mình vừa phạm sai lầm lớn không hả? - Lam Tiễn phải rất kiềm chế để không đem thuộc cấp ra “xử bắn” tại chỗ.

Đoán biết hậu quả sẽ như vậy, Hoàng Mai đáp rõ: “Em biết mình sai vì trái lệnh cấp trên, nhưng thiếu tướng, anh không thể tiếp tục giam giữ Đới hạ sĩ khi cô ấy đã hết yêu anh! Tình cảm miễn cưỡng, đều chẳng tốt cho hai người”.

- Em nói cái gì, giam giữ rồi tình cảm miễn cưỡng là sao?



Hoàng Mai đành đem mấy lời Quyết Ngọc ra kể lại, nghe xong Lam Tiễn buồn cười mà không sao cười nổi. Cô vợ này của anh giỏi thật đấy, lại có thể nghĩ ra câu chuyện “cưỡng đoạt tình yêu” hay ho tới vậy, và anh thì đóng vai ác trong đó! Bên cạnh, Bạch Hổ khó lòng nhịn nổi, liền gắt khẽ với đồng đội:

- Đó chẳng phải là Đới Nhược Vũ gì hết, cô ta tên Quyết Ngọc, sát thủ tổ chức tội phạm GOD mà suốt thời gian qua Lam thiếu tướng liên tục càn quét ở Đại Đô! Anh ấy giam giữ Quyết Ngọc bởi vì cô ta là tội phạm, còn giả mạo thân phận người khác!

Hết cách, Lam Tiễn đành để Bạch Hổ kể lại toàn bộ vụ việc liên quan tới Quyết Ngọc năm đó! Nghe xong, Lý Hoàng Mai vô cùng hoang mang lẫn sốc nặng!

- Tại sao lúc ấy chẳng ai nói tôi biết về sự thật này vậy?

Đến lượt Phi Lang thở dài: “Chuyện này liên quan đến Lam đội trưởng và Lam gia, chưa kể Lam thượng tướng cũng không muốn tin tức lan truyền ra ngoài, vì thế chỉ có ba chúng tôi biết thôi”.

Hoàng Mai nhắm mắt cắn môi, ngay từ đầu đã thấy chuyện vợ chồng thiếu tướng xa nhau không đơn giản, nhưng có ngờ đâu lại tới cớ sự này! Vợ của Lam Tiễn, ân nhân của cô, cuối cùng lại là sát thủ của một tổ chức ngầm ư? Cứ như đùa!

- Lý thiếu úy, em có biết Quyết Ngọc sẽ đi đâu không?

Hoàng Mai lắc đầu, sau đó sực nhớ đến Ngưu Tiểu Thất, mới đáp rằng:

- Em có lệnh cho Ngưu hạ sĩ đưa hai mẹ con họ về nhà, có lẽ cô ấy sẽ biết...

Chưa dứt lời thì cô nàng họ Lý nghe điện thoại reo, liền mau chóng bắt máy, bên kia đầu dây là giọng hối hả của Ngưu Tiểu Thất: "Hai mẹ con phu nhân bị một lão đại bắt đi rồi!".

Bầu không khí yên tĩnh nơi vùng quê hẻo lánh bị phá vỡ bởi tiếng hú còi inh ỏi, những chiếc xe cảnh sát dừng lại trước ngôi nhà nhỏ mà cách đây vài tiếng trước đã diễn ra cuộc bắn súng và bắt cóc.

Lam Tiễn cùng ba thuộc cấp vội xuống xe, trông cảnh Ngưu Tiểu Thất ngồi cạnh một chàng trai bê bết máu, trên đùi quấn chặt vải để ngăn sự mất máu. Vừa thấy thiếu tướng, Tiểu Thất đứng dậy chào nghiêm:

- Báo cáo, đây chính là người em nói qua điện thoại, nghe gọi là “Five”.

- Em có bị thương không?

- Nhờ có áo chống đạn mà em thoát chết! Em giả vờ nằm ở đó, nên nghe được đám tội phạm GOD nói về chuyện truy lùng hai mẹ con Quyết Ngọc, hình như có một sát thủ tên One và một người đàn ông tên Mục Thời Cảnh, được gọi lão đại!

Mục Thời Cảnh, quả nhiên lại là hắn! Lam Tiễn siết chặt tay vì nghĩ mình đến đây trễ một bước rồi, hai mẹ con Quyết Ngọc lần nữa rơi vào tay tên lão đại này! Anh đưa mắt nhìn qua Five đang được nhân viên y tế gấp gáp đưa lên xe cứu thương, cái tên “Five” đó đã từng nghe Hiểu Hiểu gọi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.