Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Rio tỉnh lại từ hôn mê, trần nhà tuyết trắng của bệnh viện dần hình thành trong tầm mắt của anh. Anh chớp chớp mí mắt, phát hiện cổ mình không thể nhúc nhích, đưa tay lên sờ sờ, thì khuôn mặt đang bị băng lại như cái xác ướp. Cảm giác đau đớn từ các vết thương đã giảm bớt đi nhiều, thân thể nhẹ nhàng như đang nằm trên đám mây.
Lý Tất Thanh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vui mừng kêu lên: “Rio, anh tỉnh rồi!” Cậu chạy hai ba bước đến bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Rio. “Đừng động đậy, anh vừa mới phẫu thuật xong, cố định lại phần hàm trên bị bẻ gẫy. Bác sĩ có nói, nếu anh quá đau thì có thể dùng thuốc giảm đau.”
Rio giật môi, Lý Tất Thanh ngăn cản anh trước khi anh kịp mở miệng: “Mấy ngày này tốt nhất anh đừng nên nói chuyện, có gì cần thì có thể viết.” Cậu lấy bút viết từ tủ đầu giường bên cạnh tới, một tay nâng vở, một tay đặt bút vào ngón tay Rio.
“Tôi không sao, đừng lo lắng.” Rio viết ngoáy.
Lý Tất Thanh sợ run một chút: “Còn hơn cả tôi nữa, anh nên quan tâm chính mình một chút đi.” Cậu nỗ lực che giấu lo lắng trên khuôn mặt. “Anh có biết bản thân mình bị thương nghiêm trọng đến thế nào không? Tôi đứng ở bên ngoài thủy tinh phòng phẫu thuật, thấy các bác sĩ không ngừng mổ xẻ anh tựa như xé cái bao tải vậy, lúc đó tôi thực sự là —” Cậu nghẹn ngào không thể nói tiếp được gì, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thanh/2190618/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.