Sau khi lại qua hơn mười mấy hai mươi năm, bà cụ và hội chị em của bà cũng đánh mạt chược tới phát ngán, bài cũng cầm đến mệt, nhảy cũng không muốn nhảy nữa, cuối cùng quyết định kéo nhau đi đầu thai.
Nhân duyên hội các bà rất tốt, với ai cũng tán gẫu, thời điểm họ đi, rất nhiều hàng xóm đều ra đưa tiễn.
Mọi người cười vui vẻ mà tới, lại vui vẻ cười quay về.
Mấy năm nay, rất nhiều người đến rồi đi, mọi người cũng quen, không tiếc nuối níu kéo gì, chỉ ở đoạn đưa tiễn cuối cùng nói một câu chúc phúc.
Sau khi đám người tan đi, chỉ còn lại Bạch Cửu An và Phỉ Nhược Thanh vẫn đứng im tại chỗ.
Bạch Cửu An nhìn hướng bà cụ rời đi, vẻ mặt có chút cô đơn.
Cậu từ khi sinh ra chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, chỉ có bà cụ thương cậu như con cháu trong nhà, thân thiết xoa đầu cậu, gọi cậu là Tiểu An.
Hội chị em của bà cũng vậy, chỉ cần người trong nhà cúng món gì ngon, đốt đồ gì hay xuống tới, các bà nhất định sẽ cho Bạch Cửu An trước.
Cậu cô đơn lâu như vậy, nhưng từ khi gặp được Phỉ Nhược Thanh, người bên người dần dần nhiều lên, giúp cậu cảm thụ các loại tình cảm ôn nhu khác nhau.
Tuy sớm biết trên đời không có buổi tiệc nào là không tàn, nhưng sau khi nhìn các bà rời đi, vẫn đột nhiên cảm thấy trong lòng thật vắng vẻ, tịch mịch.
Phỉ Nhược Thanh đứng bồi bên người Bạch Cửu An, không nói chuyện, đến khi Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tam/905227/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.