Có lẽ anh nghe thấy tôi có chút không ổn, Phỉ Nhược Thanh nâng cằm tôi, hỏi tôi: "Cửu An, anh không đi là vì vẫn luôn đợi em, em đang lo lắng cái gì?"
Tôi trầm mặc một hồi, không biết có nên nói đúng sự thật hay không.
Tuy trước đó Phỉ Nhược Thanh không hỏi, nhưng khẳng định cũng đã nghi ngờ, tại sao tôi biểu hiện đến yêu anh đến vậy, mà lại không chút nào chùng tay giết anh.
Phỉ Nhược Thanh rất thông minh, nhưng dù là tâm tư nhạy bén như anh, hẳn là cũng khó mà hiểu rõ suy nghĩ của tôi.
Chỉ có biến thái mới có suy nghĩ như thế.
Mà ngay cả bản thân tôi cũng không rõ, tại sao tôi lại đột nhiên nổi lên sát tâm với anh, còn muốn giữ anh lại mãi mãi.
Ý niệm kia bất chợt xuất hiện, rồi cường ngạnh chôn trong tâm trí tôi, để tôi tự mình thôi miên mình: Phỉ Nhược Thanh phải chết. Mình phải giết chết anh, mình muốn giết chết anh.
Hơn nữa tôi nhanh chóng bị ý niệm này khống chế, lập tức hành động.
Sao tôi có thể nói với anh chuyện này đây?
Phỉ Nhược Thanh thấy tôi không nói chuyện, duỗi tay nâng mặt tôi, ngón cái niết mặt tôi, lộ ra thần thái an ủi: "Em đang lo anh sẽ trách em sao?"
Tôi lắc đầu. So với lo rằng anh sẽ trách tôi, tôi càng lo anh sẽ vứt bỏ, rời khỏi tôi.
Nhưng nếu Phỉ Nhược Thanh đã hỏi vậy, tôi cũng muốn biết anh nghĩ thế nào, tôi hỏi anh: "Anh không trách em chứ?"
"Đồ ngốc." Phỉ Nhược Thanh cười: "Sao anh có thể trách em, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tam/905216/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.