Phương Tà Chân đưa tay sờ nhẹ vành tai.
Thùy tai dường như vẫn còn hơi tê tê.
Gã còn nhớ mũi ám khí đó.
Một đóa phi tinh chẳng những nhanh mà còn rất đẹp, trong giờ phút sinh tử chỉ cách nhau một sợi tóc đột nhiên lớn bừng lên, phát ra những tia rực rỡ, dùng vẻ đẹp kinh người khiến người ta quên đi uy lực đáng sợ của nó, cho người ta được thưởng thức cái đẹp huy hoàng rực rỡ một lần trước khi mất đi tính mệnh.
Đẹp hơn cả đàm hoa (một loài hoa trong truyền thuyết - còn có tên là Ưu Đàm Hoa).
Nhanh hơn cả lưu tinh.
Gấp hơn cả thời gian.
Thời gian, là dòng chảy nhanh nhất cõi thế gian này. Khi con người nghĩ đến "thời gian" thì thời gian nghĩ đến "thời gian" đó đã trôi qua mất rồi, hơn nữa còn vĩnh viễn không quay trở lại.
Phương Tà Chân nhớ rất rõ "ngôi sao" này.
Cơ hồ gã đã bị nó kết thúc đi tính mạng huy hoàng mà thê lương giống như một ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời của mình.
Giờ đây "ngôi sao" ấy đang nằm trên tay Trì Nhật Mộ, nó hồi phục lại sự bình tịnh và trở về dáng vẻ ban đầu, nhưng nó vẫn đẹp, vẫn lóng lánh, thỉnh thoảng lại ánh lên dị sắc. Thứ ám khí nhỏ bé trông như một viên bảo thạch này rốt cục là do thứ gì tạo thành mà lực sát thương khi phát động lại đáng sợ dường ấy?
Vì vậy gã cũng không nhịn được khen rằng:
– Một ngôi sao thật đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-so/2182103/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.