Nhan Tịch nhướng mày, nói:
– Người họ Phương này là ai? Y thật sự có bản lĩnh như vậy ư? Y tên là gì? Tuổi tác bao nhiêu?
Trì Nhật Mộ đáp:
– Y tên Phương Tà Chân. Tuổi còn rất trẻ, chỉ hơn đệ chừng hai ba tuổi là cùng. Võ công người này cực cao, y chưa cần bạt kiếm mà cũng có thể dễ dàng đánh bại Tiểu Bạch rồi.
Nhan Tịch chấn động thần sắc nói:
– Y ... y dùng kiếm à?
Trì Nhật Mộ đáp:
– Vâng! Võ công y cao, định lực lại càng cao hơn. Một người như vậy nếu như ở Trì gia chúng ta, đương nhiên sẽ là trợ thủ đắc lực, nhưng nếu để y đến với nhà khác, lúc ấy sẽ thành một đại cường địch.
Nhan Tịch không còn tâm trí nghe tiếp, chỉ hỏi:
– Có phải kiếm của y màu xanh ngọc bích không?
Trì Nhật Mộ nhìn Lưu Thị Chi. Lưu Thị Chi cũng hoang mang nhìn lại Trì Nhật Mộ:
– Không rõ. Không một ai trong chúng ta nhìn rõ y bạt kiếm thế nào.
Nhan Tịch lại hỏi:
– Trên cổ tay y có phải có một đôi ... vòng phỉ thúy hay không?
Trì Nhật Mộ nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Chuyện này đệ không để ý.
Lưu Thị Chi cũng nói với vẻ chắc chắn:
– Không có.
Nhan Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trì Nhật Mộ chợt nghĩ ra điều gì đó liền nói:
– À, trên tay y có một ...
Y nghĩ ngợi thêm một chút, rồi mới dùng cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-so/2182073/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.