Trường Canh nói xong câu này, giống như phun ra hết đau đớn toàn thân, cả người trống rỗng, suýt nữa trực tiếp ngất đi, chớp mắt nhìn thấy Cố Quân, cột sống rắn chắc của y liền mềm nhũn rồi bị rút ra, chẳng còn một tẹo sức lực nào nữa.
Dù vậy, y vẫn không nỡ nhắm mắt, dựa vào vai Cố Quân cố gắng bình ổn chốc lát, như cố ý như vô tình nắm vai áo Cố Quân.
Máu chảy quá nhiều làm toàn thân Trường Canh ớn lạnh, chỉ có một chút hơi ấm từ Cố Quân truyền sang và mùi thuốc đăng đắng quen thuộc, khiến y trong cơn mơ màng không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc nhỏ ở giữa băng thiên tuyết địa được Cố Quân bọc vào áo choàng bế về quan, nhất thời hơi mất khái niệm về thời gian, thì thào hỏi: “… Còn rượu không?”
Từ Lệnh lúc này mới hăm hở chạy tới muốn hỗ trợ: “Đại soái, để ta giúp…”
… Bị Liễu Nhiên đại sư bất hạnh nghe thấy toàn bộ câu chuyện kéo lại.
Người ở bên ngoài hồng trần như đại sư mà nhất thời cũng không nhịn được giật mình.
Cố Quân không lên tiếng, vững vàng bế Trường Canh lên xe, cau mày phân phó: “Mời quân y đến.”
Nói xong, y lấy ra một cái ấm – thời điểm hành quân gấp hoặc viễn chinh, trong cái ấm các tướng sĩ mang theo không phải nước nguyên chất, mà bỏ thêm ít muối, cách này sớm nhất là học từ thương nhân đi trong sa mạc.
Cố Quân để Trường Canh gối lên người mình, nói dối không chớp mắt: “Rượu đến rồi, há miệng.”
Trường Canh chỉ hơi mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343782/quyen-4-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.