Ven bờ Lưỡng Giang đổ một trận mưa to rồi, không hề có trời xanh không mây khi sau cơn mưa trời lại sáng như phương Bắc, ngược lại càng oi bức hơn.
Trú quân Giang Bắc vốn là một nhánh quân hổ lốn chân chính, vào tay Chung lão tướng quân chẳng qua hơn một năm mà đã rất ra dáng, nếu trận doanh quân địch mà bọn Cố Quân xâm nhập cũng có tố chất như vậy, chắc cũng không dễ dàng bị họ náo loạn đến long trời lở đất.
Cố Quân và Chung Thiền dẫn ngựa sóng vai đi, không ai mặc mũ giáp, không ai chê ai đi chậm.
“Con mấy năm nay chưa từng rảnh rỗi,” Cố Quân nói, “Lần cuối nói chuyện phiếm với sư phụ không biết là từ ngày tháng năm nào rồi.”
An Định hầu lúc riêng tư kêu sư phụ, Chung Thiền cũng không khách khí, mặt không đổi sắc nhận luôn, trả lời: “Tiểu Hầu gia ngày càng chín chắn, nếu lão Hầu gia còn sống, nhìn thấy ngài có thành tựu hôm nay, đại khái cũng có thể…”
Cố Quân nói tiếp: “Đánh chết con rồi.”
Chung Thiền sửng sốt, trên khuôn mặt như đao khắc xuất hiện một chút tươi cười bủn xỉn: “Không cần tự coi nhẹ mình.”
Gió trên sông từ phía Nam lùa đến, không trung hàm chứa hơi nước, làm người ta cảm thấy quanh mình ướt nhẹp, Cố Quân hất mái tóc chưa buộc, không nói một lời trông về hướng bờ Nam, nhớ tới hoang thôn và bạch cốt chính mắt nhìn thấy, nụ cười trên mặt dần ảm đạm.
Chung Thiền nhìn theo ánh mắt Cố Quân, đưa tay vỗ vai y: “Chuyện vận số khó mà khái quát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343775/quyen-4-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.