Trước kia Từ đại nhân cũng giống với mọi người, có sự tín nhiệm không hề lý trí với An Định hầu đại diện cho Huyền Thiết doanh, tựa hồ chỉ cần là nơi có Cố Quân, dẫu long đàm hổ huyệt cũng có thể xông vào, trời sập đã có y gánh… Đương nhiên, sự tín nhiệm này trước mắt đã tan biến sạch.
Từ phó đốc sát sứ mặt mày xanh xám, còn ôm một chút hi vọng cuối cùng mà hỏi: “Đại soái… Chẳng lẽ lần này qua sông cũng là ngài cố ý làm vậy?”
“Làm sao có thể?” Cố Quân ù ù cạc cạc nhìn hắn, “Ôi, ta đã sớm nói với Phụng Hàm công rồi, thứ này nhất định không hề ổn đâu. Huyền ưng có thể bay nhanh là vì lên trời có thể dùng sức người điều khiển, ông ta làm cái đống to như thế, gió êm sóng lặng thì thôi, gặp chút mưa gió là phải nghỉ, lên chiến trường không phải nộp mạng cho người ta à – Ngươi xem, quả nhiên phải nghỉ rồi.”
Cát Thần nôn ra mật xanh mật vàng, nước mắt giàn giụa: “Hạ quan… trở về, trở về nhất định nói với Phụng Hàm công.”
Từ Lệnh sợ vỡ mật, không lạc quan được như Cát linh xu, hắn có cảm giác, e là mình không về được nữa.
May mà còn có kẻ biết nói tiếng người, Trường Canh quay đầu cười nói với phó sứ: “Đừng nghe y, y chỉ hù dọa ngươi thôi. Nơi đây đất đai bằng phẳng, trong tầm mắt không nhìn thấy doanh trướng trú quân, chứng minh tiên phong quân địch căn bản không ở gần, tối nay lại có mưa dông, tiếng nổ hòa với tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343772/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.