Chương trước
Chương sau
Cố Quân dốt đặc thuật châm cứu, hoàn toàn học vẹt theo những gì Trần cô nương dạy. Y trước kia thường xuyên nghe một số đồn đãi đáng sợ trong dân gian như kim châm không đúng là có thể liệt nọ kia, bởi vậy không dám chểnh mảng, nông sâu một phân cũng không dám sai, cũng thật là khó cho cặp mắt mù kia.
Cho đến khi đâm xong châm cuối cùng, Cố Quân mới thở phào, người vã một tầng mồ hôi mỏng, cầm khăn lên lau qua tay, quay đầu lại thấy Trường Canh nghiêng mặt nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, huyết sắc và trùng đồng mất hết, đôi mắt an tĩnh mà xa xăm, phản chiếu một chút ánh sáng nhạt của đèn măng-sông, như hàm chứa một đôi yên hỏa nhân gian trong thanh đăng dưới cổ Phật.
Cố Quân: “Nhìn gì thế?”
Trường Canh nhếch khóe môi một cách cứng đờ, song ngân châm nằm trên người, y bị phong thành một kẻ mặt liệt, cười không nổi.
Ánh mắt Cố Quân vội vàng lướt qua tấm lưng đường cong trơn tru kia, mặc dù rất muốn “báo thù rửa hận”, lại không dám làm trái lời thầy thuốc, chạm y vào lúc này, liền ho một tiếng nói: “Được rồi, đừng cười nữa, mau nghỉ ngơi đi, không phải ngày mai còn cần dậy sớm à?”
“Tử Hi,” Cơ mặt Trường Canh không dùng được nhiều lắm, chỉ có thể nói khẽ, càng giống làm nũng hơn, “Hôn ta một cái được không?”
Cố Quân liếc y cảnh cáo: “Kiếm chuyện hả, thành nhím rồi mà còn dụ dỗ ta.”
Trường Canh sớm nhìn thấu y rồi, một tiếng “nghĩa phụ” có thể khiến ai đó bó tay chịu trói, loại chính nhân quân tử trong lưu manh này còn khuya mới nhân lúc y bị châm chi chít để động vào một đầu ngón tay y, bởi vậy không hề sợ hãi nhìn Cố Quân, chỉ cười – khóe môi nhếch không lên, trong mắt lại đong đầy nét cười.
Cố Quân nghĩ bụng: “Trèo lên đầu ta rồi.”
Song y suy cho cùng không phải lão hòa thượng, nhìn người thanh niên kia để trần bờ vai rộng và thắt lưng nhỏ, tóc xõa như gấm, đen là đen trắng là trắng, cũng không thể không chút động lòng, đành phải ngồi ngay ngắn bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Không bao lâu, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, Cố Quân mở mắt ra thấy Trường Canh nhổm dậy như cương thi, tiến đến trước mặt y, đầu tiên chạm nhẹ môi y một cái, sau đó dịu dàng ngậm bờ môi y mà nhấm nháp, hàng mi dày rung khẽ, đối lập rõ nét với vẻ mặt cứng đờ khi bị kim châm.
Cố Quân vốn định đẩy ra, nhưng người Trường Canh đầy châm, căn bản không chỗ xuống tay, chưa kịp ra tay đã bị Trường Canh lao tới xô ngã xuống giường.
Người trong lòng mái tóc rối tung, bán lõa thể bổ lên người mình, Cố Quân nuốt nước bọt, cảm thấy mình sắp bách nhẫn thành cương rồi, lập tức giận dữ vỗ cái mông tôn quý của Nhạn vương điện hạ một phát: “Châm còn ở trên người đấy, lại điên rồi!”
Trường Canh nằm trên người Cố Quân, cằm gác lên cổ y, thì thào: “Ta không sao, chỉ là hôm đó vừa nghĩ đến ngươi ở trong lòng ta, liền cảm thấy mình nằm mơ không tỉnh. Ta chưa từng mơ thấy mộng đẹp, luôn sợ là mở đầu vui vẻ, lúc nữa lại có yêu ma quỷ quái đâm ta một đao, tự mình dọa mình, gặp ác mộng.”
Cố Quân ngẩng lên nhìn màn giường, nghĩ một chút, hỏi: “Ác mộng sẽ mơ thấy những gì?”
Trường Canh chẳng biết có nghe hay không, chỉ nhìn y không trả lời, cắn nhẹ má y.
Cố Quân đưa tay chặn lại: “Đừng dính lấy ta nữa, lửa cháy ngươi có chịu dập đâu.”
Trường Canh thở dài, lần đầu tiên không muốn nghe lời dặn của thầy thuốc chút nào, đàng hoàng lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi mặc triều phục thật là đẹp.”
Cố Quân chọn một chỗ không có châm, uể oải ôm y: “Ta mặc cái gì mà không đẹp?”
Y đã hơi buồn ngủ, do Trường Canh ngủ không yên nên trong phòng luôn đốt an thần tán, an thần được cho Trường Canh không thì khó mà nói, chỉ biết Cố Quân cá chậu vạ lây ngày càng buồn ngủ sớm.
Y bị người Tây Vực ám toán, vết thương cũ một độ tái tới tái lui, sau non nửa năm tuy đã đỡ nhiều, nhưng tự y cảm giác được, tinh khí thần đã kém xa ngày trước. Khi ở tiền tuyến trong lòng còn căng một sợi dây, trước mắt về triều không cần ngày ngày gối giáo chờ sáng nữa, sợi dây ấy thoáng buông lỏng, người liền thường xuyên có sự uể oải không xua được, lúc này chưa nói được mấy câu, đã mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Trường Canh cực kỳ yêu sự vô liêm sỉ một cách đúng lý hợp tình này của y, khẽ cười vài tiếng: “Nếu chỉ mặc cho một mình ta ngắm thì tốt rồi, mặc triều phục một mình ta ngắm, mặc khôi giáp một mình ta ngắm, mặc thường phục cũng là của một mình ta, không ai được phép thèm muốn…”
Lời này nửa thật nửa giả, Cố Quân đã nhắm mắt lại chỉ cho là lời nói đùa thủ thỉ trên giường, cười xấu xa trả lời: “Chỉ sợ là không được đâu, nhưng mà cái gì cũng không mặc trái lại có thể chỉ cho một mình ngươi ngắm.”
Ánh mắt Trường Canh tức khắc thay đổi, mấy cây ngân châm dựng thẳng từ mu bàn tay tới cổ tay cũng không ngăn được tay y chậm rãi dời lên, bắt đầu sờ mó lung tung, khiến Cố Quân phải tỉnh lại thì thôi.
Cố Quân đành phải tránh ngân châm trên cổ tay và mu bàn tay y, đè Trường Canh lại, hơi ngái ngủ nói: “Đừng lộn xộn nữa, còn muốn chịu thêm mấy châm à?”
Đúng lúc này, song linh bị gõ nhẹ từ bên ngoài.
Cố Quân tỉnh ngủ hẳn: “Hửm? Để ta đi xem.”
Y khẽ khàng đặt Trường Canh ngay ngắn xuống, đẩy cánh cửa sổ nhỏ, một con chim gỗ lem luốc bay vào, cắm đầu vào tay y, chim đã rất cũ, ám đầy mùi đàn hương, thanh thanh đạm đạm chui vào cái mũi chó của Cố Quân.
Cố Quân với tay đưa chim cho Trường Canh: “Là con lừa trọc Liễu Nhiên kia à, hắn lại chạy đi đâu rồi?”
Hộ Quốc tự bị Lý Phong thanh tẩy một phen, vốn định giao chức trụ trì cho Liễu Nhiên có công cứu giá, Liễu Nhiên lại kiên quyết từ chối, chỉ mang cái danh ở trong tự, đi làm khổ hạnh tăng vân du tứ hải.
“Ở Giang Bắc giúp đỡ ổn định lưu dân.” Trường Canh bò lên không nhanh nhẹn lắm, “Ở chỗ lão bách tính, nhiều lúc hòa thượng nói chuyện còn có tác dụng hơn quan phủ.”
Nói đoạn y mở bụng chim, lấy lá thư của Liễu Nhiên ra xem một lần, nét cười vừa còn quanh quẩn trên mặt dần biến mất, một lúc lâu mới khẽ thở dài mà đặt thư xuống.
Cố Quân cầm lấy xem lướt qua: “Giang Bắc có dịch bệnh, mà sao không hề nghe nói?”
“Ở đó khí hậu vừa ẩm vừa nóng, nhiều người chết, nếu không thể kịp thời xử lý, xảy ra dịch bệnh cũng không có gì lạ… Năm ngoái mới chỉnh trị lưu vực vận hà, ta phân phái họ đưa nhiệm vụ ổn định lưu dân vào chiến tích, hạng khốn nạn, lại còn học được báo cáo láo rồi.” Trường Canh thấp giọng nói, y ngồi trên mép giường, thần hồn tựa hồ đều bị mấy cây ngân châm cố định trong thể xác, thoạt nhìn đặc biệt mỏi mệt đờ đẫn, ánh mắt dừng ở một góc đầu giường, ngọn đèn măng-sông ở đầu giường hắt bóng mũi y xuống khuôn mặt gầy gò đi không ít, “Vốn tưởng rằng chỉnh một lần rồi thì tốt xấu gì cũng có thể sạch hai năm, qua hai năm này tính sau, nào biết lại như vậy…”
Nếu không phải thối nát đến tận cùng, chỉ sợ cũng không nuôi ra loại quan địa phương to gan lớn mật như lưu manh này.
Cố Quân thấy y không hề bất ngờ, hỏi: “Ngươi đã biết rồi?”
Trường Canh im lặng một lúc: “Tử Hi, gỡ châm giúp ta đi, được rồi đấy.”
Rất nhiều người đang mệt mỏi rã rời, rất nhiều người đang đánh rơi tính mạng, mà đại triều hội thì vẫn đang cãi nhau.
Cố Quân thuần thục tháo ngân châm, nhặt một tấm áo mỏng bên cạnh khoác lên người Trường Canh, ôm lấy hông y: “Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc thật ngon đi, có chuyện gì khó xử cứ nói với ta, không được gánh một mình mãi.”
Câu này không biết chạm đến dây thần kinh nào của Trường Canh, y đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Quân: “Vô luận cái gì ngươi đều sẽ giúp ta sao?”
Cố Quân nghĩ một chút, trả lời: “Ngoại trừ trên thiên lý luân thường, còn thì muốn sao không cho trăng, dẫu trời đầy mây hay mưa ta cũng bắc thang lên trời hái cho ngươi, được không?”
Nói đến cuối y lại tựa hồ có chút cợt nhả trêu ghẹo, nhưng lần này Trường Canh không cười, có lẽ là thân thể vừa rồi phong lại chưa thể hoàn toàn giãn ra, hoặc là nghe ra ý tại ngôn ngoại của Cố Quân.
Cố Quân chạm nhẹ tai y: “Lại đây, nằm xuống.”
Trường Canh lại quay người giữ cằm Cố Quân, trong đôi mắt vừa nãy bình tĩnh như biển sao bỗng dấy lên một cơn lốc, gạt hết lớp da ngoài tao nhã ngày xưa, hai má y tái nhợt, mắt cực đen, trên mu bàn tay gân xanh nảy mạnh, ẩn ẩn che giấu sức mạnh của tà thần viễn cổ trong truyền thuyết.
Cho đến khi thấy Cố Quân chau mày, lực đạo ở đầu ngón tay Trường Canh mới đột nhiên lỏng ra, y dùng một loại thần sắc khó lòng tả rõ nhìn chằm chằm Cố Quân giây lát: “Tử Hi, thứ đã cho ta, không được lấy lại.”
Cố Quân bình tĩnh đáp: “Được – bổng lộc hầu phủ đều giao cho ngươi, nhưng mỗi tháng cho ta một hai lượng bạc vụn làm tiền tiêu vặt được không?”
Trường Canh nghe Cố Quân trả lời lấy lệ, thần sắc phút chốc tối đi, Cố Quân lại cười ôm y lăn lên giường: “Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ta thề với trời – sao mà bệnh đa nghi nặng như vậy? Mau ngủ đi, ta buồn ngủ muốn chết rồi.”
Trường Canh không chịu bỏ qua: “Cho dù ta thật sự…”
“Thật sự điên cũng không bỏ rơi ngươi.” Cố Quân gối lên tay mình, một tay đặt trên người Trường Canh như cố ý như vô tình vỗ về nhẹ nhàng, nhắm mắt nói, “Nếu ngươi cả gan ra ngoài đả thương ai, ta sẽ đánh gãy chân rồi trói ngươi trong nhà, canh chừng từ sáng đến tối, vừa lòng chưa? Đêm hôm rồi còn muốn bị mắng…”
Y nói rõ ràng không phải lời gì hay, Trường Canh lại đột nhiên thở dồn dập hẳn, đôi mắt trong tích tắc sáng rỡ, hận không thể một hơi nuốt chửng người trước mắt, nhưng lập tức nhớ tới lời dặn của thầy thuốc, rốt cuộc còn có chừng mực, không dám tùy tiện lấy Ô Nhĩ Cốt ra mạo hiểm, chỉ nhìn đăm đăm Cố Quân chốc lát, sau cùng vẫn không cam tâm không tình nguyện nằm xuống lại.
Trường Canh nhắm mắt lại tưởng tượng tình cảnh ấy một lần, toàn thân căng lên, chỉ hận không thể thật sự bị Cố Quân đánh gãy chân nhốt trong nhà – phòng tối bé tí cũng được, tuyệt không oán trách.
Y lăn qua lộn lại một lát, rốt cuộc không nhịn được nắm cổ tay Cố Quân: “Nói rồi đấy, nếu ta điên, ngươi cứ nhốt ta lại, hoặc tương lai ngươi muốn đi trước ta, thì cho ta một lọ Hạc Đỉnh Hồng, tiễn ngươi xong ta tự kết liễu mình… Á!”
Cố Quân vỗ mông y một phát, lần này không phải âu yếm, mà là dùng sức thật, đau rát.
Cố Quân: “Kết liễu cái đầu ngươi, câm miệng, còn không chịu ngủ thì cút đi.”
Nhạn vương vừa tháo châm liền bắt đầu nói nhảm cuối cùng bị đánh một phát ngoan hẳn, ngậm miệng lại. Khi ý thức chìm vào cơn mê, Cố Quân hãy còn sầu lo – câu “tự kết liễu mình” của Trường Canh chỉ sợ là thật sự nói được làm được, không biết là thiên tính y như thế hay là Ô Nhĩ Cốt cũng đang âm thầm thay đổi y, tuy rằng Trường Canh cố gắng che giấu, Cố Quân vẫn ngày càng có thể cảm nhận được sự cố chấp trong xương cốt y và tính tình đặc biệt quyết liệt.
Tiếp tục như thế làm sao được?
Đại triều hội của Hoàng đế Long An vốn mười ngày một lần, gần đây gặp lúc đặc biệt, rất nhiều việc treo đó chưa quyết, mới đổi thành hằng ngày, cả triều văn võ đều xốc lại tinh thần dậy từ canh năm, Sở quân cơ còn phải đến sớm hơn tất cả triều thần nửa canh giờ.
Hôm sau khi Cố Quân bị Hoắc Đan gọi dậy, Trường Canh đã đi trước, vậy mà không đánh thức y, cũng không biết là động tác quá nhẹ, hay là Cố Quân ngủ say như chết.
“Tắt thứ đó đi,” Cố Quân day huyệt thái dương chỉ lư hương nói, “Ta sắp bị nó hun đến ngủ không tỉnh luôn rồi.”
Hoắc Đan theo lời tắt lư hương, miệng lại nói: “Đại soái, đây chỉ là an thần hương trợ miên bình thường, sao người khác hít không việc gì, chỉ riêng dùng cho ngài là như thuốc mê vậy? Ngài không thể trách lư hương được, mỗi ngày đều mệt lử như vậy, rõ ràng là khí huyết lưỡng hư, tuổi còn trẻ, cứ thế mãi làm sao được?”
“Suỵt,” Cố Quân đưa mắt ra hiệu, hạ giọng nói, “Ngày mai ta đi cầu Trần cô nương kê cho hai liều thuốc, ngươi bớt dông dài với người khác đi, nghe chưa?”
Hoắc thống lĩnh xem trọng “quân lệnh như sơn”, lập tức có nề nếp đáp: “Vâng!”
Đồng thời trong bụng xoi mói tính toán: “Hầu gia bảo ta ‘bớt dông dài’, không bảo ta lắm miệng cũng không bảo câm miệng, thế ta phải suy tính kỹ lưỡng, tìm cơ hội hợp lý để mách mới được.”
Ngày hôm đó đại triều hội vừa bắt đầu đã giương cung bạt kiếm, mấy đại thế gia quả nhiên liên thủ, đương đình ném ra bản tấu đêm hôm trước Giang Sung dập lại đưa Trường Canh, sau đó Hộ bộ Thị lang dẫn đầu đứng ra, ngôn từ quyết liệt buộc tội đầu lĩnh Công bộ tiến cử mười ba cự cổ chen chân vào tử lưu kim là “dã tâm hiển hiện”, hai nhóm nhân mã suýt nữa cắn xé nhau ngay giữa đại điện đông người, bị Hoàng đế Long An nổi cơn tam bành quát ngừng lại.
Phương Khâm ung dung đứng ngoài cuộc, dò xét thần sắc khó coi của Hoàng thượng, đưa mắt ra hiệu với một đám vây cánh, biết mình đã chọc trúng chỗ đau của Hoàng thượng.
Quả nhiên, Lý Phong thở dài một hơi, bấm huyệt thái dương, chậm rãi nói: “Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, trẫm cũng cảm thấy tư thụ…”
Không đợi hắn nói xong, Giang Sung bỗng nhiên bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng thượng, chư vị đại nhân Sở quân cơ sáng nay đến sớm, cũng là để thảo luận việc này, những điều lo nghĩ không hẹn mà trùng với Lữ thị lang, đều cho rằng tư thụ tử lưu kim ra dân thương là không ổn.”
Một câu làm tất cả sửng sốt, Phương Khâm do dự nhìn Nhạn vương, đột nhiên không rõ vị thân vương điện hạ hành vi quỷ bí này theo phe nào, cũng không biết y hôm nay diễn vở kịch gì.
Lý Phong có ấn tượng khá tốt với thuần thần Giang Sung một tay mình đề bạt lên, nghe vậy cũng cảm thấy việc hắn tấu rất hợp ý, khoát tay bảo hắn tiếp tục.
Giang Sung: “Song họa lưu dân đã là lửa sém lông mày, vùng Trung Nguyên Thục Trung vốn lắm thổ phỉ, cho dù An Định hầu đánh chết một Hỏa Long, biết đâu dân gian còn ẩn tàng ‘Thủy Long’ ‘Phong Long’ đang dòm chừng, chỉ cần có thể có lợi, là nhất định ùn ùn xuất hiện. Lưu dân hôm nay là lương dân bách tính, nhưng nếu ép họ sống không nổi, ngày mai họ có thể vào rừng thành cướp. Trước mắt tứ cảnh vốn đã binh họa chiến sự liên miên, nếu chúng ta còn lục đục nội bộ, nói gì nghỉ ngơi lấy lại sức, chẳng phải là cho đám ngoại địch đó cười rụng răng? Huống chi thời gian trước thần nghe nói Giang Bắc bùng nổ ôn dịch, nếu như là thật, càng là tuyết thượng gia sương…”
Hắn còn chưa dứt lời thì triều đường ầm lên.
Lý Phong trước mắt đen sì: “Ôn dịch? Ôn dịch gì?”
Phương Khâm đang thong dong thoạt đầu sửng sốt, lập tức phản ứng được, khó lòng tin nổi mà ngẩng đầu nhìn Lữ thị lang mới còn hùng hổ dọa người – ven bờ vận hà năm ngoái hàng loạt quan viên bị Nhạn vương kéo xuống ngựa, các đại thế gia đều vội vã nhét người nhà vào, Tổng đốc Lưỡng Giang chính là tỷ phu ruột thịt của Lữ thị lang. Đương gia Lữ gia thế hệ này không nổi bật, nhưng thông gia với cả triều, Lữ quý phi là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, căn cơ rất sâu… Song Phương Khâm tuyệt đối không ngờ họ lại to gan lớn mật đến mức ấy!
Tại Đại Lương triều, trời cao Hoàng đế xa, nếu xảy ra đại tai ở địa phương, báo láo phóng đại tình hình là chuyện thường – cái trước vì danh tiếng và chính tích của chính người làm quan, cái sau vì kiếm chác thêm ít tiền chẩn tai của quốc gia, trước mắt quốc gia tích bần tích nhược, thiết nghĩ chẳng vớt được gì, sợ bệnh dịch nghiêm trọng bản thân bị liên lụy, lại thêm người của Lữ gia tự cho là thông minh, sợ Hoàng thượng lo dân sinh hơn lo tử lưu kim, thuận ý đám thương nhân kia, nên mới cố ý ém tin tức.
Phương Khâm nghĩ qua là hiểu mấy chuyện vớ vẩn trong đây, lập tức hung tợn trừng họ Lữ một cái, hận không thể cắn răng đến bật máu – Sao họ không nghĩ giấy không gói được lửa? Nhạn vương năm ngoái mới bất ngờ tuần tra ven bờ vận hà, hiện giờ mới mấy tháng? Đầu kẻ nhiệm kỳ trước còn chưa kịp nát hết thành sọ khô đâu!
Hoàng đế Long An cần kiệm khắc khổ, hận nhất việc tham ô hối lộ, Nhạn vương lại là một quái thai không kết đảng không mưu lợi riêng, nhìn khéo léo thực tế trở mặt không nhận người, Lữ gia quả thực là đang tự tìm đường chết ngay trong tầm mắt hai vị đó.
Nếu đắp núi thiếu một sọt mà công cốc, đều do đám tiểu nhân tự cho là thông minh này cản chân!
Lý Phong giận dữ nói: “Giang ái khanh, ngươi mau nói rõ ràng xem!”
Trường Canh thong thả bước ra khỏi hàng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần đệ rỗi rãi thích sao kinh lễ Phật, tư giao rất sâu với Liễu Nhiên đại sư. Sau khi từ chức trụ trì Hộ Quốc tự, Liễu Nhiên đại sư liền về Nam đến vùng Giang Bắc giúp đỡ lưu dân. Chỉ là y không chức không quyền, không tiện quấy rầy quan địa phương, nên chỉ đi khắp nơi hóa duyên, tuyên pháp giảng đạo, kiếm ít thiện khoản từ chỗ phú hộ bản địa để giải mối khẩn cấp. Hôm trước Liễu Nhiên đại sư nhờ người mang về một phong thư riêng cho thần, nói rằng tình hình thiên tai nghiêm trọng, bảo thần đệ mau chóng nghĩ cách, mà việc Giang Bắc bệnh dịch nghiêm trọng đề cập trong thư thần lại chưa nghe bao giờ, thư mới nhận, tình huống chân thật chưa xác minh, vừa rồi Giang đại nhân nhất thời nóng lòng mau mồm mau miệng, mong hoàng huynh đừng trách tội.”
Nói đoạn Nhạn vương không vương khói lửa nhìn quét Lữ thị lang một cái, sau đó ánh mắt lại như cố ý như vô tình lướt qua Phương thượng thư sắc mặt xanh xám.
Lý Phong hít sâu một hơi, uy nghiêm nói: “Lục bộ cửu khanh, quân cơ trọng địa, không nghe được một chút tin tức, trái lại bị một… một khổ hạnh tăng áo vải bát vỡ tiết lộ, việc này nếu là thật…”
Hắn trầm mặc rất lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm trái lại không biết trong triều này là ai một tay che trời.”
Quần thần trong đại điện rào rào quỳ hết xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.