Trương Phụng Hàm tự vả vào miệng, nhìn chằm chằm tờ giấy kia ngây ra một lúc lâu, tái cả mặt: “Đây là ý gì? Cái… Cái gì là ẩn hoạn Ô Nhĩ Cốt?”
Liễu Nhiên nhíu mày, hình như không biết phải nói từ đâu, một lúc lâu mới hơi do dự ra dấu: “Là một loại độc của Bắc nhân, Nhạn vương điện hạ lúc nhỏ lưu lạc đến Nhạn Hồi trấn, bị vu nữ Bắc nhân hãm hại, đến nay người của Trần gia còn đang nghĩ cách, vẫn chưa thể triệt để trị tận gốc…”
Trương Phụng Hàm không thể tưởng tượng nổi: “Còn có chuyện như thế? Thái y viện chết hết rồi à? Việc này…”
“Phụng Hàm công hãy bình tĩnh,” Đỗ Vạn Toàn cắt ngang, “Vài năm trước vì con đường tơ lụa, ta cũng thường đi lại vùng Tây Bắc, có nghe qua một chút về vu độc chi thuật của người man, từng nghe người ta nói, Ô Nhĩ Cốt này hình như làm tổn thương thần trí, chắc hẳn Chung tướng quân cũng băn khoăn điểm này, lo lắng điện hạ suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Quốc nạn ập xuống, An Định hầu thương gân động cốt còn đi Tây Bắc, Nhạn vương há lại là người tiếc rẻ bản thân, cách nói của Đỗ công không khỏi khiến người ta chạnh lòng,” Trương Phụng Hàm nghiêm nghị nói, “Vả lại Liễu Nhiên đại sư cũng nói độc này y trúng từ nhỏ, đến bây giờ ta chưa thấy y có gì không bình thường, tương lai vị tất có nhiều ảnh hưởng, nếu Chung lão tướng quân không tin được Nhạn vương, chẳng lẽ còn có thể tìm được người khác tiếp quản Lâm Uyên mộc bài?”
Từ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343756/quyen-3-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.