Cố Quân ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hỏi: “Còn ở đó không?”
Thẩm Dịch theo câu hỏi giơ thiên lý nhãn lên, quay đầu lại nhìn: “Còn.”
Ngày Cố Quân rời kinh trời trong nắng đẹp, là một ngày diễm dương mười dặm hiếm thấy, Hoàng đế Long An dẫn bá quan văn võ đưa tiễn, tiễn đến tận cổng thành, nhìn mãi theo binh mã đi xa khuất dạng mới tan, chỉ còn lại một Nhạn vương điện hạ không đi.
Y một mình đi lên một tòa tháp theo dõi sót lại trên cổng thành đã sập, không hề nhúc nhích nhìn bóng lưng Huyền Thiết tướng quân, có vẻ như muốn đứng đến khi trời tàn đất tận vậy.
Cố Quân không quay đầu lại, chỉ nói với Thẩm Dịch: “Đi bao xa rồi? Thiên lý nhãn hẳn cũng không thấy rõ nữa, ngươi bớt nói bừa đi.”
Thẩm Dịch cả giận nói: “Chê mắt ta kém thì tự xem đi, sai ta hết lần này đến lần khác, khiến người khác còn cho rằng giữa ta với Vương gia có gì không rõ ràng đấy.”
Cố Quân sớm chuẩn bị cả tá lý do lý trấu: “Ngươi thử bó thép tấm đầy người xem còn quay đầu lại được không? Lắm lời thật!”
Thẩm Dịch cười khẩy một tiếng, chẳng thèm vạch trần.
“Ta có đến mức ấy không?” Cố Quân dừng một chút, lại giấu đầu hở đuôi tự hỏi tự đáp, “Đừng lấy lòng lão mụ tử lông gà vỏ tỏi của ngươi đến đo dạ đại tướng có thể dung nạp cả trăm con giao long của ta.”
Có câu thương gân động cốt một trăm ngày, Cố Quân bị moi ra từ đống xác, dở chết dở sống, tổng cộng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343753/quyen-3-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.