Cố Quân vội vàng dậy mặc quần áo, vừa ra khỏi phòng, lại kinh ngạc phát hiện Trường Canh đang ở gian ngoài, vậy mà không ngủ, tựa hồ cũng vừa mặc thêm áo ngoài, tay cầm một ngọn đèn măng-sông bỏ túi to bằng hạt đậu, trên đầu gối còn một quyển sách xem một nửa. Gian ngoài thông thường là nơi bọn hạ nhân hầu hạ ban đêm ngủ lại, Cố Quân đơn giản quen, không để lại người canh đêm, chỉ có lão quản gia nửa đầu đêm thi thoảng tới, thêm lửa thêm than cho trong phòng. “Trường Canh?” Cố Quân ngạc nhiên nói, “Sao ngươi ở đây? Ta tưởng Vương bá…” Trường Canh: “Con chờ người ngủ rồi lại đi.” “Ngươi đường đường Quận vương ngọc điệp,” Cố Quân nhíu mày, ẩn ý nói, “Hạ mình ở nơi của hạ nhân, còn ra thể thống gì nữa?” “Hư danh mà thôi, còn không tự tại bằng làm hạ nhân cho nghĩa phụ,” Trường Canh nhàn nhạt nói, đứng lên lấy cái ấm nhỏ trên noãn lô đỏ rực, rót một chén trà thuốc đưa cho Cố Quân, “Vào cung ạ? Nếu người không chịu mặc áo lông, ít nhất phải uống một ít trước cho ấm.” Cố Quân: “…” Trong lòng y rất đỗi phiền muộn, cưới vợ chắc cũng chẳng chu đáo bằng Trường Canh, ý nghĩ này vừa sinh ra, y liền tự tát mình một cái ở trong lòng, thầm nghĩ: “Khốn nạn, tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Cố Quân nhận chén trà thuốc kia uống một hơi cạn sạch, lúc trả chén ngón tay hai người không cẩn thận chạm phải nhau, Trường Canh rụt phắt về như bị kim đâm, lập tức lại điềm nhiên như không quay người bỏ ấm xuống chỗ cũ. Cố Quân nhìn bóng lưng y, ánh mắt hơi tối đi, nghĩ thầm: “Không thể tiếp tục như vậy được, chờ vào cung trở về, vô luận thế nào ta cũng phải thẳng thắn nói chuyện với y.” Bên ngoài cung nhân đang thúc giục, Cố Quân không tiện trì hoãn thêm, chỉ đành vội vàng đi theo. Tháng Giêng đêm khuya sương giá, cái đầu vốn hơi xây xẩm của Cố Quân bị gió lạnh thổi, tỉnh táo lại như vừa châm cứu vậy. Nội thị dẫn đường đầu cũng không dám ngẩng lên, đi dưới tường cung, vài ba bước lại có một trạm canh gác gắn đầy nỏ kỳ lân, đều là đầu thú chỉnh tề, mặt mũi dữ tợn, trong răng nanh u u bốc khói trắng, bánh răng ở cổ chậm rãi chuyển động, phát ra tiếng ma sát như gầm rú, làm tường son ngói lưu ly trước mắt càng uy nghiêm đến không thể nhìn gần. Đèn cung đình vĩ đại đu đưa trên không, mông lung phủ một tầng khí mù mịt, không thấy tiên khí, ngược lại âm trầm như có quỷ khí vậy. Chúc Chân Nhỏ nội thị hầu hạ cận thân Hoàng đế Long An dẫn mấy người từ Tây noãn các đi ra, vừa vặn chạm mặt Cố Quân, đó là mấy người Tây Dương, người cầm đầu tóc bạc trắng, cao gầy vàng võ, ngũ quan cực giống ưng săn mồi, có ánh mắt bức người, sống mũi cao thẳng mà khoằm, cơ hồ không nhìn thấy môi, chỉ có một đường nhỏ như vết đao. Chúc Chân Nhỏ vội tiến lên một bước, thi lễ nói với Cố Quân: “Hầu gia – mấy vị này là sứ giả do Giáo hoàng đại nhân phương Tây phái tới.” Nam tử tóc bạc ngắm nghía Cố Quân, mở miệng hỏi: “Vị này chẳng lẽ chính là An Định hầu các hạ sao?” Cố Quân bị bám một lớp tuyết mỏng trên lông mi, cả người phủ một tầng hàn ý, lãnh đạm chắp tay. Nam tử tóc bạc trái lại hết sức trịnh trọng đặt tay trước ngực, khom người nói: “Không ngờ An Định hầu là người trẻ tuổi anh tuấn như thế này, hạnh ngộ.” Cố Quân: “Quá khen!” Hai tốp người đi lướt qua nhau, chờ người Tây Dương đi xa rồi, Cố Quân mới nhìn Chúc Chân Nhỏ một cái. Chúc Chân Nhỏ nháy mắt nói: “Mấy tên mũi lõ ban nãy không biết nói gì với bệ hạ, mà bệ hạ lần này hưng trí rất cao, luôn miệng bảo họ đi mời Hầu gia đến, Hầu gia yên tâm, không phải chuyện xấu đâu.” Lão thái giám này tiếng xấu vang khắp thiên hạ, là một lộng thần nịnh hót danh xứng với thực, nhưng quan hệ với Cố Quân cũng được, coi như là nhìn Cố Quân lớn lên, có một lần không biết hắn chọc giận gì tiên đế, vừa vặn Cố Quân bắt gặp, thuận tiện nói giúp vài câu, giữ cho hắn cái mạng nhỏ. Chúc Chân Nhỏ mặc dù nhân phẩm tệ hại, nhưng bất ngờ là tri ân báo đáp, vẫn ghi nhớ chút ân nghĩa này, chuyện cứu Trương Phụng Hàm vài hôm trước, cũng là nhờ hắn ở bên trong giúp đỡ một chút. Song hắn vừa nói như vậy, Cố Quân ngược lại không dám yên tâm. Nếu Hoàng thượng không vui lắm, trong lòng y đại khái còn nắm được một chút – quá nửa là có người tố tội y từng tự mình mua tử lưu kim từ chợ đen. Tố thì tố, dù sao Cố Quân đã cho người xử lý sạch sẽ, không có bằng chứng, cùng lắm là đánh trận bằng miệng một phen… Nhưng Hoàng thượng “hưng trí rất cao” lại là thế nào? Mí mắt Cố Quân giật càng nhanh hơn. Lúc y đi vào, Lý Phong đang cúi đầu xem một phong tấu chương. Hoàng đế Long An dưới đèn quả thật không được khí vũ hiên ngang cho lắm, còn tiều tụy hơn Cố Quân vừa đau đầu vài phần, không đợi y làm lễ chào hỏi, Lý Phong đã khoát tay, vui vẻ nói: “Nơi này đâu có người ngoài, hoàng thúc không cần đa lễ với ta.” Lý Phong lại quay sang Chúc Chân Nhỏ: “Đi hỏi xem canh sâm lúc tối còn không, bưng một bát cho hoàng thúc làm ấm tay.” “Vô sự mà nịnh bợ,” Cố Quân than thầm trong bụng, “Không gian thì đạo mà.” Lý Phong không biết trong lòng y nghĩ gì về mình, thần sắc khá thoải mái hỏi: “Ta nhớ lần trước hoàng thúc từng nói, tử lưu kim của phản tặc Phó Chí Thành một phần là đến từ Nam Dương?” Cố Quân: “Vâng, thứ cho thần vô năng, không thể điều tra rõ nguồn gốc của số tử lưu kim này.” Lý Phong không lấy làm giận: “Không sao, đám phản tặc đó đều rất gian xảo, hoàng thúc không quen địa hình, trong lúc vội vã có thể đại phá mật đạo tặc nhân, nhất cử bắt gọn bọn chúng, đã là công lớn rồi, nếu ngươi cũng tự xưng vô năng, cả triều văn võ chẳng phải bỏ đi hết?” Cố Quân không rõ trong hồ lô của hắn bán thứ thuốc gì, vội nói không dám. “Chợ đen tử lưu kim trong nước thật sự quá hung hăng ngang ngược,” Lý Phong đổi giọng, nhanh chóng nói đến chính đề, “Trẫm gần đây đang phái người cải trang điều tra, phát hiện một phần rất lớn nguồn cung cấp lại đều đến từ ngoài nước.” Cố Quân vừa nghe là hiểu, đám quan lại tuồn hàng ra ngoài đại khái đã thông qua các con đường nhận được tin tức, lần lượt án binh trông chừng, bọn Giang Sung tra được đều là đám tép riu lén đào mỏ, liền không tiếp lời. Lý Phong: “Hoàng thúc thường đi lại vùng biên cương, kiến thức nhiều hơn những kẻ ếch ngồi đáy giếng cả ngày ở kinh thành như chúng ta, có biết bọn đào lén quặng này bình thường hay ẩn hiện ở nơi nào không?” Cố Quân: “Bẩm Hoàng thượng, bình thường đều ở trên thảo nguyên của người Bắc man.” “Không sai,” Lý Phong nở nụ cười, “Chỉ là chưa nói hết – hoàng thúc mau đến xem cái này.” Cố Quân do dự nhận mật tấu Lý Phong ném cho, đọc lướt rất nhanh, trong đầu tức khắc “Uỳnh” một tiếng. Chỉ thấy mật tấu kia liệt ra tỉ mỉ mấy tuyến đường đào quặng buôn bán tử lưu kim, hầu hết Cố Quân đều nắm được, chỉ trừ dòng cuối cùng – trên đó viết rõ “Lâu Lan quốc”. Sao lại có Lâu Lan được? Cố Quân ở Huyền Thiết doanh lối vào con đường tơ lụa đóng quân ngay cạnh Lâu Lan quốc, chưa bao giờ nghe nói trong nhà đám ngốc chỉ biết uống rượu ca hát kia có tử lưu kim… Mật tấu này từ đâu tới? Mật sứ dâng tấu có mục đích gì? Lý Phong: “Thế nào?” Trong lòng Cố Quân chớp mắt lướt qua vô số ý nghĩ, mồ hôi lạnh sắp túa ra: “Hoàng thượng, Huyền Thiết doanh làm láng giềng với Lâu Lan quốc nhiều năm, chưa từng biết ở Lâu Lan quốc có quặng tử lưu kim, thứ cho thần thất lễ, xin hỏi tấu này là do ai trình lên? Có căn cứ gì?” “Ôi, sao hoàng thúc còn đa tâm thế,” Lý Phong cười nói, “Trẫm đâu nói ngươi có liên hệ với bọn đạo tặc đào trộm mỏ, nhưng việc này ngươi không biết cũng không lạ.” Cố Quân hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế, ra vẻ rửa tai lắng nghe. Lý Phong: “Chuyện này kể ra dài lắm, tháng Chín năm ngoái hoàng thúc dẫn người đến Nam Cương, lúc ngươi vắng mặt, Lâu Lan quốc cầu viện tướng sĩ Huyền Thiết doanh lưu thủ, muốn vây tiễu một bọn sa phỉ, lúc ấy tham tướng Khưu Văn Sơn phái binh đến, sau đó giành được toàn thắng, bắt giết sa phỉ trên dưới một trăm tên, còn cứu một nhóm khách thương Thiên Trúc bị sa phỉ bắt giữ. Do nhóm khách thương này có văn điệp thông quan của Đại Lương ta, Khưu tướng quân liền hộ tống họ đến trạm dịch Tây khẩu – không ngờ trạm dịch lại phát hiện văn điệp của đám thương nhân này là giả.” Lý Phong tâm tình vô cùng tốt, nói đến đây cố ý dừng lại như để gây tò mò, nào ngờ quay đầu lại chỉ thấy Cố Quân lắng nghe với thần sắc nghiêm trọng lạ thường, không hề định truy hỏi, Hoàng đế cũng không khỏi hơi bực mình. Hắn đành phải mất vui tiếp tục: “Theo luật, kẻ ngụy tạo văn điệp thông quan nên chuyển giao cho đô hộ sở điều tra xử trí, Tây Bắc đô hộ tra mới biết, thì ra mấy người Thiên Trúc này không phải thương đội, mà là một bọn ‘kim đấu tử’ trên chợ đen tử lưu kim!” “Kim đấu tử” chính là hạng vong mạng buôn lậu tử lưu kim. “Cũng vừa đúng lúc, mật sứ của trẫm mới đến Tây Vực, chân chưa đặt xuống, bọn ‘kim đấu tử’ này đã đâm đầu vào tay. Theo bọn tặc nhân này khai, chúng vốn hoạt động trong quặng lậu ở ngoài Bắc đại quan, gần đây mới có một tấm ‘tàng bảo đồ’, chỉ ra dưới lòng đất Lâu Lan quốc có hàng loạt quặng tử lưu kim, bèn đến thử vận may. Ngươi nói chuyện này có kỳ lạ không, trẫm lại biết rõ dưới lòng đất chỗ họ có cái gì trước cả chính người Lâu Lan.” Cố Quân chợt nhớ tới bọn sa phỉ bắt được bốn năm trước, lông tơ dựng hết lên. Đám sa phỉ ấy sớm đã bị y và Thẩm Dịch bí mật diệt khẩu, sau đó Cố Quân không chỉ một lần phái người ngầm điều tra Lâu Lan quốc, không tìm được cái gọi là “quặng tử lưu kim”, cũng không đụng trúng chuyện tương tự nữa. Nào ngờ qua vài năm, ngay khi việc này dần dần bị y lãng quên, nó lại bị lật ra với hình thế này! Hơn nữa… Tại sao người hạ lệnh xuất binh là Khưu Văn Sơn? Khưu Văn Sơn là một vị tham tướng chủ quản bố phòng của Huyền Thiết doanh, chưa từng tiếp xúc với chuyện thương lộ, nếu không thay bằng một người có kinh nghiệm, trong tình huống chưa xác minh văn điệp thật giả, quyết sẽ không trực tiếp chuyển giao người đến đô hộ sở Tây Bắc – đô hộ sở Tây Bắc trực thuộc trung ương, một khi chuyển giao, Huyền Thiết doanh sẽ không có quyền can dự vào công việc tiếp sau đó. Cố Quân dẫn Thẩm Dịch đi, nhưng đốc kỵ của tam đại doanh đều còn đó, lúc ấy mọi người đã đi đâu hết? Cố Quân: “Thần cả gan hỏi bệ hạ, chuyện sa phỉ xâm lấn là khi nào?” Lý Phong nói: “Cuối năm ngoái, sao thế?” Cố Quân miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có gì, chỉ là thần thấy hơi lạ, Tây Vực sa phỉ quét sạch đã lâu, vì sao lại đột nhiên chui đầu ra?” Đầu y càng đau hơn, giống như sức thuốc bị Trường Canh dùng châm cứu áp chế lại trỗi lên – đúng rồi, cuối năm trên lối vào con đường tơ lụa có họp chợ của vạn quốc, Huyền Thiết doanh phải tăng phái nhân thủ hộ vệ, cống hàng năm của Bắc cương qua Tây Bắc vận chuyển đến đế đô, thông thường cũng sẽ điều tạm một phần huyền kỵ… Thế nên mọi người đều bị phái đi hết. Vì sao lại đúng vào lúc này? Vì sao đô hộ sở Tây Bắc mới vừa tra ra “kim đấu tử”, mật sứ của Hoàng đế Long An đã đến liền, khiến ngay cả đường xoay xở cũng không có? Hơn nữa, đủ các chuyện trong đây, vì sao trước đó y không nhận được một chút tin tức? Đầu óc Cố Quân nhất thời hỗn loạn, trong noãn các bốn mùa như xuân chợt hơi ngột ngạt. Lý Phong nói: “Sa phỉ Tây Vực bình thường loanh quanh ngoài Đại Lương, các ngươi không nhận được cầu viện cũng không tiện xuất binh, quả thật không dễ xử lý. Trẫm hôm nay đặc ý tìm hoàng thúc đến, không phải muốn hỏi bên kia có bao nhiêu sa phỉ, mà là muốn giao cho hoàng thúc một việc quan trọng.” Cố Quân ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lý Phong ánh mắt như lửa: “Mật sứ của trẫm hiện tại đã cải trang xâm nhập cảnh nội Lâu Lan, chỉ sợ tám chín phần mười là dưới lòng đất Lâu Lan quả thực có một quặng tử lưu kim hiếm thấy… Hoàng thúc hiểu ý trẫm chứ?” Lòng Cố Quân từ từ chùng xuống, y ngắt từng chữ nói: “Thứ cho thần ngu dốt, xin Hoàng thượng chỉ rõ.” Lý Phong vỗ vai y, người Cố Quân phảng phất vĩnh viễn không ấm nổi, tùy lúc tùy nơi đều như một tảng đá đông lạnh ba ngày trong hàn băng. “Ta nói thật lòng với hoàng thúc, trước mắt Đại Lương loạn trong giặc ngoài, hoàng thúc biết đấy,” Lý Phong thở dài nói, “Trẫm rất lo lắng, nửa đêm tỉnh mộng không nơi để kể, trên người đè một giang sơn như vậy thực không dễ dàng gì.” Cố Quân cẩn thận cân nhắc từ ngữ một chút, uyển chuyển nói: “Hoàng thượng trăm công nghìn việc, là niềm hi vọng của vạn dân, nhất thiết phải bảo trọng long thể. Thần không rành chính vụ, nhưng mấy năm nay nhìn con đường tơ lụa từ từ kiến thành, mỗi năm đều sục sôi hơn, đại thương nhân Tây Bắc cũng bắt đầu đi ra ngoài, bách tính Trung Nguyên xưa nay cần cù thật thà, thần nghĩ chẳng qua dăm ba năm, sự phồn hoa này có thể lan rộng ra toàn cảnh Đại Lương, đến lúc đó…” Y nói khéo léo, nhưng Lý Phong không ngu, đương nhiên hiểu y muốn cự tuyệt. Hoàng đế Long An vốn hưng trí cực cao triệu Cố Quân tới, nào ngờ y ngay cả một câu xu nịnh cũng không có, mở miệng hắt ngay một chậu nước lạnh. “Cố khanh,” Lý Phong đột nhiên thay đổi xưng hô, không khách khí cắt ngang, “Ngươi quả thật không rành chính vụ. Thương lộ thông thương qua lại, mấy năm nay đúng là kiếm được tiền, nhưng ngươi có thể cam đoan sẽ tiếp tục như vậy mãi sao? Chuyện của dân buôn bán, ngươi nói rõ được à? Trẫm trái lại không biết, An Định hầu ngoại trừ có thể ra trận giết địch, còn hiểu đạo lui tới trên thương thị.” Cố Quân biết, nghe thấy hai chữ “Cố khanh”, y nên lập tức câm miệng lĩnh chỉ, đi làm việc cần làm. Y nhất thời trầm mặc, ngọn đèn măng-sông phía sau Hoàng đế không biết cớ làm sao, đột nhiên hỏa lực bất ổn bùng lên một chút, “tách” một tiếng nhỏ. Cố Quân nghĩ, độ trước hình như mình còn thề thốt với Giang đại nhân là “không dám coi thường thân này”. Lý Phong day ấn đường, dằn cơn giận xuống, tìm lối thoát cho cả hai, gượng gạo nói: “Thôi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, việc này trẫm giao cho ngươi, trở về hãy nghĩ kỹ, hiện giờ chưa vào xuân, Tây Bắc trời lạnh đất đông, ái khanh không cần vội vã về đó…” “Hoàng thượng.” Cố Quân thoáng nhắm mắt, đột nhiên vén vạt áo quỳ xuống – y từng nói không tranh nổi nóng và nghĩa khí, nhưng đây há là việc của nổi nóng và nghĩa khí? “Hoàng thượng thứ tội,” Cố Quân chậm rãi nói, “Tử lưu kim cố nhiên trọng yếu, nhưng thứ cho thần ngu dốt, không thể hiểu thâm ý của Hoàng thượng trong lần hành động này, con đường tơ lụa hiện giờ thái bình phồn hoa không hề dễ, Hoàng thượng thật sự muốn vì một chút tử lưu kim có lẽ có mà vứt nó không ngó ngàng ư?” “Con đường tơ lụa có thể có hôm nay, Cố khanh không phải không có công, trẫm cũng biết tâm huyết nhiều năm, ngươi không nỡ… Chẳng lẽ trẫm thì không đau lòng à?” Lý Phong kiên nhẫn phân tích, “Nhưng một quốc gia rộng lớn, cũng giống một căn nhà đổ nát bốn phía gió lùa, hơi có mưa gió, thì trẫm sẽ phải mệt mỏi dỡ tường đông vá tường tây, chỗ nào không giật gấu vá vai?” Cố Quân cười khẩy trong bụng, trên mặt không tiện thể hiện, đành phải ra vẻ hờ hững. “Mặt đất lạnh, ta thấy sắc mặt hoàng thúc không tốt, dược khí trên người chưa tan, không nên quỳ mãi.” Lý Phong thần sắc dịu đi, định nói lý lẽ với Cố Quân, “Trẫm nhớ hồi nhỏ Lâm thái phó từng giảng, lực của một quốc gia, không ngoài ‘trời ban’ và ‘người tạo’, hoàng thúc còn nhớ chứ?” Cố Quân: “Thần nhớ, ông ấy nói ‘trời ban sơn xuyên cỏ cây, thóc gạo thú cá, lưu kim dưới đất; bởi vì đó là lời của thánh nhân, công kiến kỹ nghệ, hỏa cơ cương giáp, hai cái này như xà như cột, có thể có một, không thể gãy hết, người làm vua nên ghi vào lòng’.” “Hoàng thúc quả thật xem qua là nhớ,” Lý Phong hạ mắt xuống nhìn y, “Hiện giờ hai cái xà cột này đều bị mọt gặm rỗng, trẫm phải làm thế nào đây?” Kỳ thực Cố Quân rất muốn nói rằng “Nếu ngươi không thi hành chưởng lệnh pháp vớ vẩn kia, không chừng cũng chẳng có lắm mọt như vậy”, nhưng nói cũng vô dụng, Phụng Hàm công đang phải ôm cẩu nhi tử đóng cửa tự kiểm điểm kìa. Một hỏi một đáp làm Lý Phong nhớ tới chuyện lúc trẻ hai người cùng đọc sách, Cố Quân hồi nhỏ thân thể không tốt, suốt ngày đau bệnh uống thuốc, tính tình rất tệ, cũng chẳng thèm để ý đến ai, nhưng đối với mấy huynh đệ họ lại rất có tự giác của người làm “thúc thúc”, dù rằng y còn nhỏ hơn Ngụy vương, nhưng có cái gì ngon miệng hay chơi được, đều giữ lại cho họ, chưa từng tranh giành, hơn nữa hữu vấn tất đáp, hữu cầu tất ứng, Lý Phong từng cực kỳ thích y. “Mau đứng lên đi,” Chút giận dữ cuối cùng trên mặt Lý Phong cũng biến mất, “Hoàng thúc là vũ khí của quốc gia, trẫm còn phải dựa vào ngươi bình định tứ phương mà.” Cố Quân nghe vậy, chậm rãi cúi người, trán hơi chạm đầu ngón tay mình đang chống xuống đất. Lý Phong thở phào, cảm thấy xem như thuyết phục được người này rồi – Cố Quân những năm gần đây đối nhân xử thế càng khôn khéo, cũng đủ thức thời, không còn như mấy năm trước chạm vào là nổ, vừa rồi không biết nặng nhẹ chống đối, đại khái cũng là nghe thấy hai chữ “Lâu Lan” nên có chút phản ứng quá khích mà thôi… Lâu Lan ư, ở bên đó hơn năm năm, tình cảm chắc hẳn sâu đậm, không phải là không thể hiểu. Vừa nghĩ thế, Lý Phong lại mềm lòng đi không ít, thậm chí định tự mình đỡ Cố Quân dậy. Nào ngờ hắn còn chưa đưa tay ra, Cố Quân đã đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, Lâu Lan tuy nhỏ, nhưng luôn luôn hữu hảo với triều ta, năm ấy Tây Vực đa quốc phản loạn, quân ta bị bao vây ở nơi cát vàng gò hoang hơn hai mươi ngày, duy nhất báo tin cho ta, lén vận lương thảo dược vật chính là người Lâu Lan, sau đó Tây Dương, Tây Vực, Thiên Trúc các nước ký kết hiệp ước con đường tơ lụa với Đại Lương ta, Lâu Lan cũng ở trong đây-“ Tay Lý Phong giơ ra giữa chừng khựng lại đó, hắn thoạt tiên sửng sốt, lập tức giận dữ quát: “Đủ rồi!” “Do thèm muốn vật của nước khác, mà dấy binh xâm phạm, chính là bất nhân; ném phăng cựu ân, hủy ước bội tín, chính là bất nghĩa!” Cố Quân chẳng mảy may định đủ rồi, từng chữ như đao, nện thẳng xuống nền kim điện noãn các. Lý Phong tức đến run lên: “Im miệng!” Hắn chuyển tay phất qua văn phòng tứ bảo trên bàn, thuận tay cầm một nghiên mực vuông, hung tợn ném tới, Cố Quân không né tránh, mặc nghiên mực kia đập mạnh lên khinh giáp trên vai, “Choang” một tiếng, mực còn chưa khô từ phần ngực triều phục gấm hoa của An Định hầu chảy xuống. Lý Phong: “Cố Quân, ngươi muốn làm gì?” Cố Quân mặt không đổi sắc nói hết lời: “Quân đội bất nhân bất nghĩa không thể may mắn, Huyền Thiết doanh năm vạn tướng sĩ, mặc dù không sợ chết, cũng không dám phụng triệu, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]