Ban đầu, hai người đều chưa kịp phản ứng.
Trường Canh hoang mang nghĩ: “Y mang cây sáo quèn trên người làm gì?”
Cố Quân thì còn đang bực bội: “Thứ gì bay ra vậy?”
Sau đó tầm mắt hai người đồng thời dừng trên cây sáo trúc dãi dầu sương gió đã bị nứt phần đuôi.
Giây lát sau, Trường Canh đột nhiên cảm thấy cây sáo này hơi quen mắt, Cố Quân thì như bị sét đánh, sực nhớ ra – vật này lai lịch bất chính!
Hai người cơ hồ đồng thời ra tay, Cố Quân chộp lấy, Trường Canh nắm chặt tay theo bản năng, hai bàn tay cầm một cây sáo trúc giằng co nhau.
Trường Canh hỏi vẻ vô tội: “Không thể xem ạ?”
Cố Quân: “Có gì đẹp mà xem?”
Nói xong Cố Quân rút mạnh cây sáo trúc nhỏ khỏi tay Trường Canh, giấu đầu hở đuôi vội vã nhét vào tay áo.
Trường Canh hiếm khi thấy y chột dạ, không tự chủ được nhớ tới cô bé con khóc muốn đứt ruột nhà Diêu đại nhân Giang Nam bốn năm trước, lờ mờ hiểu được điều gì, lại không dám tin lắm, thế là bóng gió hỏi: “Là người khác tặng ạ?”
Cố Quân không đỏ mặt không thở mạnh nói láo: “Tự làm.”
“À,” Trường Canh chớp chớp mắt, lát sau lại như cố ý như vô tình nói, “Tây Vực Lâu Lan cũng có trúc ạ?”
Cố Quân: “…”
Trường Canh khẽ chớp mắt, làm đôi mắt y trông hơi lấp lánh, kế đó cười nói: “Nghĩa phụ thủ công kém quá, hay để hôm nào con làm cho người cây khác nhé?”
Cố Quân bị chặn họng á khẩu không trả lời được, xấu hổ muốn chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343731/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.