Trên đỉnh núi chậm rãi mọc lên một lá cờ, mới nhìn còn tưởng lại là “Hạnh Hoa thôn”, chờ gió thổi qua nhìn kỹ, mới phát hiện là “Hạnh lâm”. Đám sơn phỉ lớn bé nhờ cỏ cây thấp thoáng nhô đầu ra, mặc thổ giáp tự chế, trường cung đoản kiếm rào rào nhắm vào người dưới chân núi.
Trên đỉnh núi lấp lóe ngân quang, Trường Canh híp mắt nhìn, chỉ thấy một trọng giáp không biết cướp từ đâu tới đứng ở đỉnh núi, kẻ dưới mặt nạ bảo hộ không thấy rõ, đứng như bia ngắm vậy.
Cướp đường lên tận đầu An Định hầu, Trường Canh nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng y quay đầu lại, phát hiện Cố Quân không hề cười, chẳng những không cười, sắc mặt còn rất khó coi, gằn ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Trường Canh nhanh chóng nghĩ lại, hạ giọng nói: “Tức là chuyện Nam Cương quan phỉ cấu kết không phải lời đồn, mà là thật?”
Cố Quân không lên tiếng, sắc mặt càng sầm xuống.
Dưới thời Đại Lương, thổ đặc sản Đông Hải là trân châu, thổ đặc sản Lâu Lan là mỹ tửu, thổ đặc sản Nam Cương thì là sơn phỉ.
Hai năm nay phổ biến khôi lỗi trồng trọt, nông dân không tìm được việc, một phần đi theo thương nhân lên miền Bắc kiếm ăn, còn một phần không biết nghĩ sao mà bỏ minh theo ám làm sơn phỉ – hàng hóa càng rẻ thì bạc có vẻ càng được giá, người tích hàng hóa lương thực ngày càng ít, thay vào đó nhao nhao tích trữ vàng bạc, nâng hiệu suất cướp bóc của sơn phỉ lên rất cao.
Nơi đây văn hóa sơn phỉ thịnh hành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343725/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.