Trường Canh bình tĩnh trả lời: “Chờ chút.”
Nói xong, y mặt không biểu cảm đóng cánh cửa gỗ, dựa lưng lên đó, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định lại, ra dấu nói với Cố Quân: “Nghĩa phụ, đầu lĩnh phản quân muốn gặp người, làm thế nào đây?”
Cát Bàn Tiểu sợ hết hồn, vô thức nín thở, chỉ chốc lát đã biến mặt mình thành quả cà.
Phản ứng của Cố Quân lại rất kỳ lạ.
Trường Canh thấy y hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, vẫn là nụ cười như nắm chắc thắng lợi, hiểu ngầm với ai đó.
“Đúng thật là mới buồn ngủ đã có người tặng gối mà,” An Định hầu chỉ sợ thiên hạ không loạn kia nói, “Rất nhiều năm rồi ta chưa được gặp thủ lĩnh phản quân sống.”
Cát Bàn Tiểu rất dễ lừa, thấy Cố Quân không để tâm, lập tức không hề cảnh giác mà thả lỏng theo, giống như sắp gặp kì trân hi thế chứ chẳng phải thủ lĩnh phản quân vậy!
Trường Canh lại không chịu nghe y nói bậy, sắc mặt căng thẳng vô cùng, đủ loại nghi ngờ tích tụ trong lòng nhiều ngày liền nhất thời chui ra hết, lại ra dấu hỏi: “Thủy quân Giang Nam và Huyền Thiết doanh ở đâu?”
Lúc này, mù như Cố Quân, cũng nhìn thấy màu xanh xám trên mặt Trường Canh.
Tuy Trường Canh không rõ lắm “Lâm Uyên các” rốt cuộc là gì, nhưng khúc mắc giữa Cố đại soái và Hộ Quốc tự ai ai cũng biết, việc khác không nói, nếu trên tay Cố Quân có người, cần chi dẫn Liễu Nhiên hòa thượng theo cho chướng mắt?
Lần trước ở Nhạn Hồi, là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343718/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.