Trường Canh không gọi nổi. Trên đường, tất cả những người gặp gỡ đều lén nhìn y, từng đợt sóng ánh mắt ấy sắp làm y chết chìm, nhưng y vẫn chẳng thấy mình với vị trên long sàng kia có một sợi tóc nào tương tự nhau.
Y nghe thấy Cố Quân kề tai nói khẽ: “Bất kể chân tâm hay giả ý, ngươi cứ gọi một tiếng đi.”
Trường Canh nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt tiểu nghĩa phụ, đôi mắt ấy trong suốt đến lãnh liệt, không một chút nước mắt – làm bộ cũng không, có vẻ vừa xinh đẹp vừa vô tình.
Người nhìn như luôn vô tình này thở dài mà thấp giọng nói: “Coi như ta cầu ngươi.”
Trong lòng Trường Canh dẫu có nhiều mâu thuẫn hơn, nhiều điều nghĩ không thông hơn, nghe câu này cũng liền thỏa hiệp, y nghĩ thầm: “Coi như hàng giả này an ủi ông ta đi vậy.”
Y hạ mắt, hời hợt gọi lấy lệ: “Phụ hoàng.”
Đôi mắt Hoàng đế Nguyên Hòa đột nhiên sáng bừng lên, cứ như thể gom nốt chút sinh cơ cuối cùng thành một cụm tặc quang, tựa pháo hoa nhất tịnh bừng sáng cả sảnh đường. Ông ta ngắm nghía Trường Canh rất lâu như chưa đủ, mới thều thào nói: “Ban… ban ngươi tên Mân, mong con ta hạo hạo cao lãng, vô ưu vô sầu, một đời bình an, sống lâu trăm tuổi… Ngươi có nhũ danh chứ?”
Trường Canh: “Có, là Trường Canh ạ.”
Nguyên Hòa đế hơi mấp máy môi, họng bật ra tiếng “hồng hộc”, nhất thời không nói thành lời.
Cố Quân đành phải tiến lên một bước, đỡ lão Hoàng đế dậy, vỗ nhẹ lưng để ông ta nhổ đàm ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343702/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.