Đại ca sáng sớm luyện kiếm, Cát Bàn Tiểu vốn chuẩn bị sẵn sàng nịnh bợ, nào ngờ chưa kịp nói gì thì đã có màn này, đương trường sợ mất mật, đứng đực ra bên cạnh không dám thở mạnh.
Trường Canh sáng dậy trông như ngủ không ngon, sắc mặt hơi tái xanh, khóe mắt giật nhẹ, nhìn Cố Quân một cái thâm sâu. Sau đó y chậm rãi buông mũi kiếm xuống, kiềm chế mà thấp giọng nói: “Là ta nhất thời thất thủ, đắc tội Hầu gia rồi.”
Cố Quân chà chà cằm, cố nghiêm mặt không dám cười.
Y thử giơ tay, muốn bá vai Trường Canh như mọi khi, không ngoài dự liệu bị Trường Canh né tránh.
Trường Canh lãnh đạm nói: “Mời Hầu gia vào.”
Cố Quân xấu hổ rụt tay về, đặt lên môi ho khan một tiếng: “Trường Canh, từ từ.”
Nghe y gọi tên mình, Trường Canh vô thức dừng chân. Chỉ thấy Cố Quân quay người lại, vẫy tay gọi phía sau. Mấy vị khiêng rương lập tức chỉnh tề đi vào, đặt rương trong viện, đồng thời lui về sau, quỳ một gối xuống thành hàng.
“Đại soái.”
Cố Quân đưa tay đỡ hờ một chút, ý bảo các tướng sĩ đứng dậy, sau đó tự mình tiến lên mở khóa trên rương. Tay y đặt trên cái khóa rườm rà, giống như không hề có thành ý cầm cái trống bỏi cùi dụ trẻ con, còn muốn ra vẻ huyền bí, quay đầu cười bảo Trường Canh: “Tới đây, ta cho ngươi xem thứ này hay lắm.”
“Cạch” một tiếng rương bật mở, Cát Bàn Tiểu kéo Trường Canh, thấy Trường Canh vẻ mặt thản nhiên, bản thân liền không kiềm chế được tò mò, tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343699/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.