Lúc này, một tiếng gào khóc quen thuộc lọt vào tai, Trường Canh quay đầu lại nhìn thấy đầu Cát đồ tể treo trên lan can cùng đầu heo, bà vợ béo ú sắc mặt xanh mét, bị bức tường sập đè bên dưới, đã chẳng còn hơi thở. Tiếng khóc đứt quãng của tiểu bàn tử nhà họ từ không xa vọng đến, Trường Canh giật mình, chẳng màng lo lắng việc khác nữa, buột miệng nói: “Đó hình như là Cát Bàn Tiểu nhà đồ tể…”
Thẩm Dịch bay vút qua không dừng bước.
Trường Canh cho rằng y không nghe rõ: “Chờ chút!”
Thẩm Dịch nói: “Thần phụng mệnh bảo vệ điện hạ ra khỏi thành, không được chậm trễ.”
Tiếng y từ sau mặt nạ bảo hộ truyền ra, cực kỳ giống lãnh thiết đóng đầy vụn băng ngày Sổ cửu. (Sổ cửu là chín ngày đầu tiên tính từ Đông chí)
Trường Canh sững sờ.
Gió rít gào sượt qua tai, mồ hôi lạnh dinh dính hậu tri hậu giác xuôi cột sống chảy xuống, tay chạm đến đều là lãnh giáp huyền thiết – lạnh ngắt, hệt như thiết oản khấu vĩnh viễn không ủ ấm được trên cổ tay y vậy.
Cát Bàn Tiểu giỏi nhất là làm nũng, cười chỉ thấy răng không thấy mắt, cực kỳ tinh quái, không ai không thích gã.
Trường Canh chợt thấp giọng hỏi: “Đó không phải cũng là học trò của ngươi à?”
Trong mắt Thẩm Dịch, bọn học trò hai năm sớm chiều kề cận này chỉ là do hoàng mệnh sai sử ẩn nấp ư?
Cũng phải, đối với các đại nhân vật Huyền Thiết doanh thì Nhạn Hồi thành bé tí có tính là gì?
Con nhà đồ tể có tính là gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-priest/1343694/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.