Giả Tấn Xuyên trong mơ vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác áp bách đó như gai đâm vào lưng, y bị kích thích không thể không tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã thấy gương mặt già nhăn nheo phóng đại, xuất hiện cách mình không tới 20cm. Giả Tấn Xuyên giật nảy tỉnh luôn, tiếp theo bất mãn oán trách: “Ba, ba làm gì vậy hả?’
“Ồ, không có gì, chỉ nhìn con thôi.”
Giả Tấn Xuyên chịu không nổi quay đi, kéo chăn trùm lên đầu, tiếp tục ngủ.
Kết quả ba y lại nói một câu: “Ba muốn xem thử con có thể ngủ tới chừng nào, bây giờ đã 10 giờ rồi.”
Lần này Giả Tấn Xuyên lập tức nhảy bắn khỏi giường: “Mười giờ? Chết rồi! Trễ mất rồi! Ba không thể đánh thức con sao?”
Giả Đạo Hóa vô tội giơ tay: “Ba thấy con ngủ ngon quá nên không muốn đánh thức con. Đúng rồi, ba còn chưa có ăn sáng đâu.”
Giả Tấn Xuyên bất đắc dĩ thức dậy làm bữa sáng. Bỏ đi, dù sao cũng muộn rồi, có chạy tới cũng vậy. Hơn nữa nếu có chuyện gấp, trong cục khẳng định đã gọi điện thúc y qua từ lâu rồi.
Làm cơm sáng xong, Giả Tấn Xuyên theo thói quen gọi em gái hai tiếng. Đột nhiên ý thức được hiện tại đã hơn mười giờ, bình thường lúc này em y đã ra ngoài rồi, hơn nữa hôm qua em gái đã gả tới Chân gia rồi. Hài… cảm giác giống như đứa con gái nuôi nhiều năm xuất giá, có chút cô đơn.
Đang nghĩ vậy, chuông cửa vang lên.
Cửa phòng mở ra, không ngờ lại là tên người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-pha-lang-hong-y-qua/136456/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.