Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, giống như mười năm trước, tối nay ánh trăng sáng tỏ. Cha con họ Lý và Chân Chính, Giả Tấn Xuyên bốn người cùng ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, thời thời khắc khắc nhìn cái bàn trước cửa sổ như lâm đại địch…
Trong không khí lan tràn sự khẩn trương, không một ai nói chuyện vào lúc này. “Coong coong coong…” Chiếc đồng hồ cũ kỹ kiểu đứng vang lên mười một tiếng chuông. Đêm đã khuya, Giả Tấn Xuyên ngồi trên giường Lý Vi, dần ngủ gật.
Đột nhiên, ánh đèn mãnh liệt nhấp nháy. Lý Vi bị dọa xém chút thét lên, may là còn nhớ lời cảnh cáo của Chân Chính, kịp thời bịt miệng mình lại.
Sương đen bao quanh chiếc bàn màu đỏ càng lúc càng đặc, “cót két cót két” tiếng đồ gỗ cũ kỹ trượt lề. Ngăn kéo thứ ba chậm rãi tự mở ra. Nhất thời, một lượng sương đen thật lớn trào ra từ trong ngăn kéo. Ánh đèn tắt phụt, mọi người chìm vào bóng tối. Chỉ thấy nơi vốn là ngăn kéo, xuất hiện một đôi mắt phát ra tia sáng đỏ, nó nhìn xung quanh trong bóng tối, cứ như đang tìm kiếm gì đó. Có thể vòng nước gạo của Chân Chính thật sự có tác dụng, nó không tìm thấy mục tiêu.
Lý Vi ôm cha mình trốn trong vòng Chân Chính vẽ, đã bị dọa tê liệt run run rẩy rẩy, cố gắng bịt miệng mình mới khống chế được không thét lên.
Đôi mắt đỏ đừng lại, không tiếp tục tìm kiếm trong phòng nữa. Giả Tấn Xuyên ngửi được một mùi tanh càng lúc càng nồng, bên tai vang lên tiếng ‘ù ù’ chói tai. Y không tự chủ được đi về hướng đôi mắt đó, ngồi xổm xuống, tay dần thò vào trong ngăn kéo. Y cảm giác được tay mình bị thứ gì đó ẩm ướt mà trơn mềm chạm vào… đột nhiên, y ý thức được, cái đó chính là lưỡi của thứ gì đó đang liếm tay mình, giống như đang tỉ mỉ thưởng thức. Da đầu y tê dại, quả thật muốn ngất đi. Nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo, nhưng không biết tại sao, chính là không thể khống chế thân thể mình.
Trong chớp mắt, một tia sáng từ trời giáng xuống. Giả Tấn Xuyên còn chưa nhìn rõ được đó là gì, chỉ cảm thấy ánh sáng bùng lên trước mắt mình, bên tai vang lên tiếng thét kỳ dị khiến người ta sởn gai óc. Ánh đèn lại sáng lên lần nữa, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ được, cả căn phòng sớm đã bị sương đen bao quanh. Tay y không hoàn toàn thò vào trong ngăn kéo, mà là cách ngăn kéo khoảng chừng hai cm. Y cảm thấy thân thể đã có thể cử động, lập tức rút tay về.
Trong ngăn kéo tựa hồ có thứ gì đó, nhìn kỹ, quái vật đó có hình dáng của một đứa trẻ, nhưng đầu lại cực lớn, trên đầu tóc lưa thưa, lác đác kết thành từng lọn. Mắt nó không có con ngươi, hoàn toàn là hai cái bóng đèn đỏ máu, nó không có sóng mũi, chỉ có hai cái động nhỏ, miệng vô cùng lớn, sắp banh tới tận sau đầu. Vì vừa bị tấn công, nó đang thống khổ giãy dụa, ngũ quan vốn đã xấu xí, giờ hoàn toàn uốn éo vặn vẹo, miệng mở lớn kêu gào, lộ ra cái miệng đầy răng nanh sắc bén, giống như cá sấu mở to cái miệng đỏ máu. Xem ra đây chính là hung khí cắn đứt tay những người chết.
Nghĩ tới hậu quả nếu vừa rồi mình thò tay vào trong ngăn kéo, Giả Tấn Xuyên đổ mồ hôi lạnh, dùng tay chân bò xa bàn sách. Nhìn thấy Chân Chính trước mặt, liền muốn nhảy lên người hắn. Không ngờ chưa lại gần đối phương, đã bị ngăn cản, hơn nữa còn bị một con phượng hoàng lấp lánh tia sáng ngăn cản. Nó trung thành bảo vệ bên người Chân Chính, một bước cũng không để ngoại vật tiếp cận chủ nhân của mình. Xem ra, vừa rồi chính là nó tấn công quái vật trong ngăn kéo.
Giả Tấn Xuyên xoa mắt, thật sự là phượng hoàng sống sờ sờ! Y vẫn cho rằng phượng hoàng chẳng qua là sinh vật trong truyền thuyết, chẳng qua là thứ con người bịa đặt ra mà thôi. Lẽ nào trên đời này thật sự tồn tại phượng hoàng? Cái con trước mắt không phải là minh chứng xác thực nhất sao? Y nghĩ thế, thò tay muốn tự chứng thực, nhưng còn chưa chạm được một cọng lông, đã bị phượng hoàng không khách khí mổ cho một cái.
“A! Đau quá! Đồ gà rừng không có giáo dục!” Giả Tấn Xuyên bị đau, rút tay về, trừng mắt khè miệng với phượng hoàng.
Phượng hoàng đại khái hiểu được tiếng người, nó phẫn nộ đang muốn mổ cho Giả Tấn Xuyên thêm một cái để giáo huấn y. Chân Chính kịp thời ngăn cản nó: “Vượng Tài, trở về!”
Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, phượng hoàng không cam tâm trừng Giả Tấn Xuyên một cái, bay về bên vai chủ nhân. Giả Tấn Xuyên lập tức nhân cơ hội trốn ra sau lưng Chân Chính, nói đến cùng thì y vẫn sợ ma.
Chân Chính xem ra có chút năng lực, trốn sau lưng hắn y sẽ an toàn. Một khi yên tâm rồi, Giả Tấn Xuyên lại bắt đầu run rẩy: “Mặt liệt chết toi, nó là vật nuôi của anh? Vượng Tài, oa ha ha ha… mày tên Vượng Tài?” Giả Tấn Xuyên chỉ phượng hoàng cười lớn, đây là cái tên nát bét gì chứ.
Phượng hoàng ngoắc đầu đi, xem như không thấy kẻ đang cười nhạo mình. Nó cũng rất ức, nghĩ xem nó đường đường là một thần thú, sao lại bị chủ nhân đặt một cái tên giống như tên chó con thế chứ?
Chân Chính rất bất đắc dĩ, quen biết nhiều năm, hắn cũng sớm biết Giả Tấn Xuyên là một kẻ đầu óc thỉnh thoảng sẽ bị thiếu não. Vào thời khắc khẩn trương quái dị này, y còn có tâm tư trêu chọc thần thú của mình. Nhìn Lý Vi nhà người ta đi, bị dọa co cụm một đống, một kẻ bị hại rất kính nghiệp nha, đó mới là phản ứng bình thường chứ.
Chân Chính làm lơ kẻ bị động kinh bên cạnh, la lên với quái vật trong ngăn kéo: “Tiểu Bảo, chúng ta nói chuyện đi.”
Thì ra quái vật trong ngăn kéo chính là đứa bạn hồi bé của Lý Vi – Tiểu Bảo!
Giả Tấn Xuyên trợn mắt nghẹn họng nhìn Chân Chính bắt đầu nói chuyện với quái vật đó! Giọng nói của Chân Chính thấp trầm dễ nghe, mang theo sức mạnh làm người an tâm. Trong lúc đối thoại với Chân Chính, gương mặt vặn vẹo biến hình của tiểu Bảo, chậm rãi trở nên nhu hòa một cách thần kỳ.
Mọe! Thì ra ma cũng có thể tiến hành phụ đạo tâm lý sao?!
Dưới sự khuyên giải và cái gọi là ‘chỉ dẫn, ám thị’ của Chân Chính, sương đen của bàn dần dần thu lại, tan đi. Mà tiểu Bảo cuối cùng hồi phục lại dáng vẻ trẻ nhỏ đáng yêu đơn thuần, cùng biến mất với chiếc bàn trong ánh sáng ấm áp…
Giả Tấn Xuyên dại ra, ai cho y biết đây là chuyện gì đi? Sao tên mặt liệt nói có mấy câu, cục diện đã hoàn toàn thay đổi rồi. Vậy là xong rồi sao? Nói chuyện, tâm tình là có thể trừ ma, vậy những thiên sư khác liều chết liều sống đánh nhau cực khổ như thế, là vì cái gì chứ?
Nhận được ánh mắt nghi vấn của Giả Tấn Xuyên, Chân Chính chậm rãi mở miệng: “Kỳ thật ma quỷ cũng giống như bệnh nhân có chứng chấp nhất, sở dĩ bọn họ lưu lại thế gian trở thành ma quỷ, chính là vì còn chấp niệm. Hoặc là có lưu luyến với thế gian, hoặc là có oán hận. Chỉ cần hóa giải chấp niệm của họ, họ sẽ có thể thăng thiên. Vụ án này đã kết thúc rồi.”
“Hả? Vậy là xong rồi?”
“Cậu cũng nhìn ra được, hung thủ của những vụ án này kỳ thật là tiểu Bảo hóa thành lệ quỷ. Nó vì báo thù những đứa bạn thơ ấu năm đó vì ghen tỵ mà ác ý giết lầm nó. Hiện tại hung thủ đã thăng thiên luân hồi, án này đã kết thúc. Chẳng qua…”
“Chẳng qua?”
“Không có gì, có thể là tôi nghĩ nhiều thôi.”
“Ôi.” Cả ngày chịu đủ đả kích, hoàn toàn điên đảo thế giới quan chủ nghĩa duy vật của y từ trước tới nay. Giả Tấn Xuyên nghe thế sững người tại chỗ, đột nhiên, y tỉnh lại: “Mọe! Anh sẽ không để tôi nói với lãnh đạo rằng, án này do ma làm chứ? Tôi phải viết báo cáo như thế nào đây?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.