Mộ Dung Tĩnh từ trong hỗn độn tỉnh lại là một sáng sau giờ ngọ, ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên thân thể đang đắp một tấm chăn mỏng của hắn, ấm áp khiến hắn có loại nghi hoặc như đã cách mấy đời.
Hắn hiện tại đang ở trong một gian nhà trúc rất thanh nhã, trong phòng bày biện đơn giản lại sạch sẽ sáng sủa, trên tường treo một cây sáo trúc, dưới cây sáo là một chiếc bàn làm từ trúc xanh, bên trên đặt một bộ trà cụ hồng đào, màn trướng bằng lụa mỏng ở đầu giường khẽ bay, bốn phía tràn ngập hương thơm thảo dược như có như không.
Hắn còn sống không? Đây lại là đâu?
Mộ Dung Tĩnh khẽ mở mắt ra, sau đó liền khép lại, trong đầu hắn quay cuồng đau khổ bị Bích tàm cổ dằn vặt và tuyệt vọng khi lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình đâm vào ngực.
Hắn là con mồi, mà Tiểu Phi là thợ săn, yêu phải thợ săn muốn lấy mạng hắn, cái chết chính là số mạng của hắn.
Mộ Dung Tĩnh chẳng hề sợ hãi cái chết, so với thống khổ Bích tàm cổ mang đến cho hắn, có lẽ tử vong ngược lại tương đối thống khoái, hắn cũng không hận Như Phi, thậm chí lại cảm thấy may mắn, vì hành động của Như Phi, Tiểu Phi của hắn sẽ không vì muốn hay không muốn giết hắn mà khó khăn, lại không phải vì giết hắn mà thương tâm ngày sau, bởi vì đêm đó trên đỉnh núi Ngọa Long, khi lưỡi kiếm sắc nhọn của Tiểu Phi đâm hắn bị thương, hắn rõ ràng thấy đau thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-nhan-vo-xa/2280457/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.