Tĩnh cầm phất trần nhẹ nhàng phủi bụi trên án nói, “Tiểu Phi, quả thật ngươi lớn lên có vài phần giống nương, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn khác nhau, nụ cười của nương chưa bao giờ phát ra từ nội tâm giống ngươi, trong trí nhớ của ta, chưa từng. Ta trái lại không muốn hai người giống nhau, nếu không phải nương khuynh quốc khuynh thành, cũng sẽ không bị ép gả vào cửa, nương không hề yêu phụ thân, trước khi được gả vào Mộ Dung gia người từng có hôn ước với người khác, còn có một đứa con, tuy rằng phụ thân đối với người rất tốt, cũng rất sủng ái người, nhưng nương vẫn buồn khổ không vui, năm ấy Tam đệ hơn ba tuổi, nương đã qua đời.”
“Nương thật đáng thương a.”
Ta chợt nhớ tới một việc, vội hỏi, “Hèn chi Tiền thúc, còn có Đại phu nhân, sau khi nhìn thấy ta đều là bộ dạng rất kinh ngạc, nhất định là bọn họ nhớ về nương, nhưng vì sao những người khác nhìn thấy ta đều không có phản ứng nhỉ? Hơn nữa lão trang chủ cũng thế, dù sao ông ấy cũng không thể quên hình dáng của nương được chứ?”
“Nương mất rất sớm, khi còn sống người vì dung nhan tú lệ, lúc nào cũng đeo khăn che mặt, đã nhiều năm như vậy, ai còn nhớ rõ chuyện cũ trước kia, ngay cả Tam đệ ta cũng không nhớ rõ hình dáng của người, huống gì trang chủ bị giết kia căn bản cũng không phải là phụ thân của ta, hắn chẳng qua là một con rối mà thôi.”
Ta ngẩn người, trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-nhan-vo-xa/2280442/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.