Cứ như vậy, đường lớn ở kinh thành có thêm một tên tiểu khất cái vừa câm vừa xấu.
Ta học mấy tên ăn mày khác, ngồi ở trước cửa nhà có tiền ăn xin, nếu như may mắn, sẽ có người bố thí cho chén cơm hoặc cái bành màn thầu lạnh, buổi tối ta chạy tới ngôi miến cũ nát ngoài thành qua đêm, nơi này tụ tập rất nhiều ăn xin ăn mày, bây giờ ta mới biết xin ăn cũng chia thành ba bảy loại, như ta vừa câm vừa xấu chỉ có thể ngồi trước cửa miếu, thức ăn của ta ngay cả khất cái cũng không có hứng thú cướp.
Cuộc sống cứ như thế liên tiếp qua vài ngày, hôm nay từ sáng sớm đã rơi xuống một trận mưa to, gió thổi lớn, mưa xuân xối xả lạnh như băng đem cửa miếu rửa trôi sạch sẽ, ta núp ở cửa miếu nhìn mưa to phát sầu, thời tiết như vậy, ta căn bản không xin được cơm ăn, cái này cũng chưa tính, quần áo bị mưa làm ướt nhẹp dính ở trên người, lạnh thấu tim, vết thương trên vai bắt đầu mơ hồ đau, ta chỉ có thể ôm chân cuộn người lại, nỗ lực tự mình làm ấm thêm một chút, nghĩ thầm ngủ được thì tốt rồi, sẽ không thấy lạnh cũng không biết đói.
Đột nhiên một hồi tiếng vó ngựa chạy như bay truyền tới, nháy mắt tới gần cửa miếu thành hoàng, hai người đội mũ khoác áo tơi tung người xuống ngựa, chạy vào miếu.
Tam công tử…
Mặc dù bọn họ đội mũ rất thấp, ta vẫn thấy được khuôn mặt lạnh lùng phía dưới mũ, hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-nhan-vo-xa/2280368/quyen-1-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.