Huỳnh Tuyết vội vàng kéo ta quỳ xuống hành lễ với Như Phi, chỉ nghe Như Phi nương nương nói câu đứng lên đi, chúng ta mới đứng dậy, cúi thấp đầu đứng nghiêm một bên.
Như Phi thản nhiên nói, “Huỳnh Tuyết, khăn tay của ta để quên ở trong phòng rồi, ngươi mang tới đây cho ta.”
Huỳnh Tuyết liếc mắt nhìn ta đáp, “Dạ.”
Đợi Huỳnh Tuyết đi rồi, Như Phi nương nương tới cạnh ta nói, “Ngẩng đầu lên!”
Giọng nói ôn nhu mang theo một chút cứng rắn, khiến ta không tử chủ được ngẩng đầu lên, đã thấy Như Phi khẽ cười nói với ta, “Tiểu Phi, mạng của ngươi thật lớn, lại có thể không chết.”
Lời này hình như có điểm không đúng, ta vội vàng đáp, “Thưa nương nương, là Tô đại ca cứu sống nô tài, y thuật của huynh ấy rất cao minh.”
“Không sao là tốt rồi, Tiểu Phi, lần tới cũng nên cẩn thận, không phải mỗi lần đều may mắn có người tới cứu ngươi như vậy.”
Lời nói của nương nương ôn nhu êm tai, nhưng ta lại cảm thấy một trận lạnh lẽo, ta vội vàng gật đầu.
“Nương nương, khăn tay của người không để ở phòng khách.” Nhị công tử vội vãi đi tới, bẩm với Như Phi, Huỳnh Tuyết còn theo phía sau hắn.
Như Phi “hửm” một tiếng, khẽ cười nói, “Có lẽ ta để ở chỗ khác rồi, Nhị ca, nếu huynh thấy, nhớ đem trả lại cho ta a.”
“Vâng, nương nương.” Nhị công tử thi lễ đáp.
Sau khi cung tiễn Như Phi nương nương rời khỏi, Nhị công tử sai Huỳnh Tuyết đi, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-nhan-vo-xa/2280346/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.