“Tam ca, huynh đã bận rộn như vậy, ta đây sẽ không quấy rầy nữa, chờ lúc nào rảnh rỗi hai huynh đệ chúng ta hàn huyên một chút.”
Mộ Dung Viễn vừa nói vừa thong thả bước qua mặt ta, hắn dùng cán quạt giấy gõ vài cái lên đầu ta, mỉm cười nói, “Tiểu Phi, thông minh tốt nhất dùng ở nơi khác, hầu hạ cho tốt chủ tử của ngươi, đừng quên thân phận của mình!”
Tên biến thái này tuy vừa cười vừa nói, nhưng hắn gõ vài cái vào đầu ta thật là đâu ra đấy, ta đau đến chút nữa chảy nước mắt.
Ta căm giận nhìn hắn phe phẩy quạt nghênh ngang mà đi, lại nghe Trí ca ca ở phía sau thản nhiên nói, “Mài mực.”
“Trí ca ca, Tứ công tử đoạt mối làm ăn của huynh, rồi còn đối với huynh vô lý như thế, tại sao huynh một điểm cũng không quan tâm?” Ta cố sức mài mực, rất bất bình nói.
“Mài mực phải tĩnh tâm!” Trí ca ca không ngẩng đầu, bút đi như rồng uốn, không vì chút quấy rối vừa rồi mà khó chịu.
Bị Trí ca ca trách cứ, ta không dám nói thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi lẳng lặng mài mực, bụng lại len lén oán thầm Mộ Dung Viễn, mắng liên tục đến khi hắn hắt xì mới thôi.
Không rõ tại sao Trí ca ca lại chịu để Mộ Dung Viễn khi dễ, ta thừa dịp hắn không có ở đây, len lén chạy đi hỏi Tiểu Thành mới biết được quan hệ giữa Mộ Dung Viễn cùng Đại công tử, Nhị công tử cũng không tệ, lại luôn luôn làm khó Trí ca ca, chỗ nào cũng đối nghịch với hắn, có lẽ bởi vì lão trang chủ đem sản nghiệp đều giao vào tay Trí ca ca cho nên mới khiến Mộ Dung Viễn đố kị như thế.
Nghe xong Tiểu Thành nói, trong lòng ta suy nghĩ, nếu như lần sau gặp lại Nhị công tử, nhất định phải nói với hắn một chút, dù sao hắn với Trí ca ca cũng là huynh đệ ruột, không lý nào nhìn đệ đệ của mình bị ngoại nhân khi dễ lại làm như không thấy được.
Trở thành thư đồng của Trí ca ca, cuối cùng ta cũng có cơ hội có thể hàng ngày chạy đến dưới tàng cây phong vẽ lằn ngang rồi, nhưng chưa một lần nào gặp được Tiểu Thanh, điều này làm ta rất không vui, Tiểu Thanh kia, ta mỗi ngày đều báo bình an cho hắn, nhưng ai biết hắn rốt cuộc có tới xem ký hiệu của ta hay không?
Một ngày sau giờ ngọ, Tiểu Thành đột nhiên vội vã chạy tới nói cho ta biết, Ngân Nhi cô nương chẳng biết tại sao từ trên lan can lầu hai ngã xuống, té gãy một chân không nói, nửa bên mặt còn bị hoa cỏ dưới lầu đâm bị thương, hình như bị thương rất nặng, chỉ sợ là dù có chữa khỏi, dung mạo nửa bên mặt kia cũng bị hủy, Tứ công tử nghe nói xong, ngay cả một chút cũng không nhìn, hiện tại Ngân Nhi cô nương đang huyên náo ầm ĩ đòi tự tử.
Ta nhớ lại chuyện Tiểu Thành trước đây nói, vội hỏi, “Có phải ngươi làm không?”
Tiểu Thành lại càng hoảng sợ, “Tiểu Phi, sao ngươi lại nghĩ vậy? Ta chỉ nói muốn giáo huấn ả một chút, cũng không nói muốn lấy mạng của ả a, ả bình thường đều thích dựa lan can trên lầu, ai biết lan can gỗ lâu ngày bị mục, đỡ không được người của ả, cứ như vậy ngã xuống, nói tới cũng là tự ả gặp xui xẻo.”
“Thật sao?”
Ngẫm lại Ngân Nhi cô nương cũng thật đáng thương, gãy chân không nói, khuôn mặt cũng bị hủy, ngay cả tướng công của mình cũng không để ý, chẳng biết sau này nàng thế nào? Bất quá lầu các nhìn qua còn rất mới mà, lan can làm sao lại gãy nhỉ?
Ừm, Tiểu Phi, đó cũng là một bài học, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được dựa lan can.
Buổi tối Trí ca ca trở về, ta lập tức đem tin tức nghe được kể cho hắn, ai ngờ hắn mới nghe được đoạn đầu liền khoát khoát tay ngăn ta nói tiếp, cũng cảnh cáo ta, nói việc đó sau này không được nhắc lại. Lúc hắn nói chuyện thần sắc rất lạnh nhạt, khiến ta nghĩ tới dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm của hắn lúc chúng ta mới gặp nhau, loại thái độ này khiến ta rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian sống chung này, tuy rằng Trí ca ca vẫn đối với ta rất tốt, có lúc sẽ cùng ta nói vài câu vui đùa, nhưng khi hắn yên tĩnh trầm tư làm việc vẫn khiến ta có cảm giác hắn là một người ta căn bản không quen biết, mà thỉnh thoảng khi hắn nhìn ta như có điều gì suy nghĩ, cặp mắt đen nhánh như nước hồ sâu kia lộ ra hàn khí, mịt mờ mà thâm thúy, làm cho ta nhìn mà không hiểu đến tột cùng trong đó ẩn giấu điều gì.
Đêm đó nằm trên giường, Trí ca ca rất kì quái không ôm ta ngủ, ta rất muốn dựa sát vào, nhưng hắn vẫn luôn lãnh ý trầm mặc khiến ta bỏ đi ý niệm này.
Hơn chục ngày nay ta tựa hồ quen với loại tư thế ngủ này, hiện tại thiếu đi ***g ngực rắn chắc cho ta dựa vào, ta trở mình liên tục mới mơ hồ rơi vào mộng đẹp, trong thoáng chốc hình như nghe được một tiếng than nhẹ, ta biết nhất định là mình đang nằm mơ, bởi vì Trí ca ca nhất định không phải loại người thở dài như vậy.
Nghe tiếng hô hấp của đứa trẻ dần dần trầm, biết y đã ngủ say, nhờ ánh trăng, Mộ Dung Trí *** tế đánh giá gương mặt ngủ say của hài tử, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người dưới trăng hiện lên một tầng ánh sáng bạc mờ ảo, cái mũi nhỏ thỉnh thoảng chun lại một chút, đôi môi hồng hồng theo hô hấp hé ra đóng lại, mê người không nói nên lời, khiến Mộ Dung Trí rốt cuộc không nhịn được nhích người lại gần, nhẹ nhàng liếm cái miệng nhỏ nhắn của hài tử, còn mút vào một chút đôi môi và hàm răng xinh đẹp.
Thân thể trong lúc mơ ngủ vì hô hấp không thông mà phát ra một tiếng rên rỉ, điều này làm cho Mộ Dung Trí chợt giật mình tỉnh lại, người hắn lập tức lùi về, một lần nữa nằm xuống.
Tim đập lợi hại, Mộ Dung Trí không nhớ rõ đây là lần thứ mấy rồi, hình như bắt đầu từ khi hai người ngủ cùng giường thì hắn có loại xung động như vậy, mà loại xung động này càng ngày càng nghiêm trọng, khiến hắn không cách nào khống chế sắc dục đang sôi sục của mình, chỉ muốn đem hài tử này đặt dưới thân mà phát tiết tất cả dục vọng.
Cảm giác như vậy quá kinh khủng, từ khi biết đứa bé này, hắn càng ngày càng không chi phối được trái tim mình, hắn luôn luôn lạnh lùng cư nhiên vì không được nhìn thấy khuôn mặt này mà nhớ nhung, chỉ là thấy y té xỉu, liền nhịn không được hoảng hốt *** thần, sợ y ngủ chăn đệm dưới đất bị cảm lạnh, để y ngủ cùng giường với mình, thậm chí cho phép y xưng hô thân thiết như vậy…
Nói như vậy nếu như tiếp tục, Mộ Dung Trí cũng không biết chính mình còn làm ra những chuyện gì nữa?
Không sai, Tiểu Phi rất khả ái, ngốc ngốc lại rất thiện lương, nhưng y bất quá là một tiểu tư xuất thân thấp hèn, làm sao có thể cho phép hắn ràng buộc tình cảm với mình? Nếu thật sự cùng một tên tiểu thư thấp hèn phát sinh loại quan hệ này, hắn sẽ phải làm thế nào, gièm pha như vậy đối với Mộ Dung Trí cao ngạo thanh cao mà nói, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đây không phải là chuyện tốt, đứa bé này có khuôn mặt thiện lương đơn thuần, nhưng sẽ kéo hắn rơi xuống địa ngục.
Vẫn cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt lẳng lặng say ngủ trước mặt, đôi mắt Mộ Dung Trí vốn có chút chán nản dần dần trấn tĩnh, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn nổi lên một tia lãnh ý phức tạp.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trí ca ca đã đi ra ngoài, một mình ta ăn điểm tâm xong, nhớ tới chuyện của Ngân Nhi cô nương, sợ Tiểu Thanh lo lắng cho ta, vội vàng chạy đến cây phong bên kia định làm cho hắn một cái ký hiệu.
Còn chưa có chạy tới, liền thấy một người ngồi dưới tàng cây phong, trên tay còn cầm nhánh cây vẽ cái gì lên mặt đất, ta mừng quá gọi lớn, “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh…”
Tiểu Thanh ngẩng đầu, thấy ta chạy tới, không khỏi cười đứng lên.
Ta gọi to nhào vào lòng Tiểu Thanh ôm chặt hắn, hình như một tháng rồi không gặp Tiểu Thanh, thân thể y vẫn mềm như vậy, thơm thơm, ta đem đầu ra dán vào cổ Tiểu Thanh ra sức cọ cọ, không ngừng gọi, “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh…”
Một cái gõ chuẩn xác rơi xuống đầu ta, Tiểu Thanh mắng, “Mau buông ra, chớ đem nước mắt nước mũi bôi lên người ta.”
Tiểu Thanh này vĩnh viễn đều bạo lực như vậy.
Ta mất hứng bĩu môi, buông lỏng tay đang ôm chặt Tiểu Thanh ra, trái lại Tiểu Thanh đặt hai tay trên vai ta nhìn ta từ trên xuống dưới.
“Không sai, là Tiểu Phi, một tháng không gặp vẫn ngây ngô như vậy.”
“Tiểu Thanh!!”
Thấy ta mất hứng, trên gương mặt thanh tú của Tiểu Thanh nhẹ nở nụ cười, y kéo ta ngồi xuống cạnh gốc cây, “Đùa ngươi vậy thôi, sẽ không giận chứ?”
“Ta đối với ngươi đâu có dễ giận như vậy.” Ta đưa tay ôm hông Tiểu Thanh, rất vui vẻ nói, “Tiểu Thanh, ta rất nhớ ngươi, ta thường xuyên đến đây báo bình an cho ngươi, nhưng cho tới bây giờ đều không gặp được ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có tới xem ký hiệu ta vẽ không?”
“Ta làm sao lại không đến?” Tiểu Thanh liếc ta trắng mắt, “Ngươi được làm thư đồng của Tam công tử rồi, thế nào mà không thông minh lên một chút?”
Ta ngượng ngùng cười nói, “Tiểu Thanh, thì ra ngươi đều biết rồi.”
“Trong phủ có chỗ nào tin tức truyền nhanh hơn so với trù phòng?”
Nói cũng phải, mỗi ngày tới trù phòng chuyển đồ ăn có hơn mười nha đầu, tin tức kia truyền đi còn nhanh hơn gió.
Tiểu Thanh vén tay áo của ta lên, y nhìn những vết thương nhàn nhạt trên cánh tay hỏi, “Còn đau không?”
“Sớm đã hết đau, ngay cả lúc đó cũng không đau, mỗi lần Ngân Nhi cô nương đánh ta một cái, ta lại há miệng gào to, nàng ngại ầm ĩ, cũng sẽ không phạt nặng ta, khó chịu nhất là không được ăn cơm, làm hại ta mỗi sáng đều uống nước lạnh cho đỡ đói…”
Nguy rồi, thế nào ta lại nói thật hết ra, hình như ở trước mặt Tiểu Thanh, ta vĩnh viễn đều không giữ được bí mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]