“Chúng ta lại có một vụ án mới nữa rồi.” Thái Viễn Sơn thông báo cho Trịnh Danh, Tô Ngọc Long, Khương Hòa và Phương Tuyết cùng đến hiện trường.
Tô Ngọc Long vẫn là tài xế chở Trịnh Danh và Thái Viễn Sơn. Khương Hòa và Phương Tuyết đi một xe khác, mang theo hộp đồ nghề.
Cả đội có mặt ở hiện trường, Khương Hòa nhìn cửa chính, quan sát nhanh tay nắm cửa và báo lại “Có dấu vết phá khóa còn mới, có thể thấy hung thủ đã đột nhập từ đây.”
“Thi thể nạn nhân ở trên tầng trên, tại phòng ngủ, chúng ta lên đó thôi.” Thái Viễn Sơn nói.
Khương Hòa trên đường đi để ý thấy rằng các phòng khác cũng có dấu vết phá khóa.
“Vậy thì hẳn là người này chưa từng đến nhà của Mã Tuấn nên không biết phòng ngủ nằm ở đâu, có thể dùng điều này làm cơ sở sàng lọc nghi phạm.” Trịnh Danh lập luận.
Lên tầng trên, họ thấy một người đàn ông trẻ đang đứng lo lắng.
“Anh là người báo án?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Đúng là tôi. Tôi là Tiêu Tuấn, trợ lý của đạo diễn Mã Tuấn. Hôm nay đúng ra chúng tôi sẽ có lịch quay lúc 9 giờ sáng, thông thường đạo diễn đều sẽ ghé trường quay sớm một tiếng nhưng hôm nay đến 8 giờ 30 vẫn chưa thấy ông. Tôi đã gọi điện để hỏi ông có bị kẹt xe hay không nhưng không liên lạc được, thế nên tôi tới tận nhà để tìm đạo diễn Mã. Lúc tới nơi thì thấy cửa không khóa, tôi có linh cảm không lành nên đẩy cửa xông vào luôn. Lên tới đây thì thấy cảnh này.” Người đó trả lời.
Phương Tuyết mở cửa bước vào, Mã Tuấn đang nằm trên giường, máu chảy đỏ thẫm cả giường. Cô xác định nhanh tình trạng co cứng và nhiệt độ của tử thi và đưa ra kết luận vụ án xảy ra vào khoảng 11 đến 12 giờ đêm qua.
“Giờ đó ở khu này đều ngủ cả rồi. Tôi đã nói đạo diễn rằng khu này an ninh không tốt, nhà cửa lại không an toàn thế mà ông ấy không nghe.” Tiêu Tuấn xót thương.
Trịnh Danh có nghe về người đạo diễn này, ông ấy vốn rất được người trong ngành coi trọng nên có lẽ đối với trợ lý thì tình cảm càng sâu đậm hơn.
“Nạn nhân là Mã Tuấn, 51 tuổi, làm nghề đạo diễn. Theo lời của anh Tiêu Tuấn đây thì ông ấy là người tốt bụng, được người người kính nể và yêu mến, khả năng bị giết để trả thù không cao.” Tô Ngọc Long sau khi nói chuyện xong với Tiêu Tuấn thì báo cáo lại với Thái Viễn Sơn.
“Vậy có bị mất trộm tài sản không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Tôi đang cho người kiểm tra.” Trịnh Danh đáp.
Sau một lúc thì Thái Viễn Sơn nhận được tin báo rằng trong nhà Mã Tuấn vẫn còn có nhiều khoản tiền và đồ vật giá trị, có thể loại trừ giết người cướp của.
“Nạn nhân không có thù hằn sâu đậm với ai, không bị cướp tài sản, lại bị giết bằng một nhát đâm xuyên tim, cả hai đều là người nổi tiếng. Chúng ta có lẽ nên gộp hai vụ án này lại, tôi nghĩ khả năng cao đây là một vụ giết người hàng loạt nhắm vào giới showbiz.” Trịnh Danh nêu ra ý kiến.
Thái Viễn Sơn suy tính rồi nói “Ý kiến của cậu rất hợp lý, có nhiều đặc điểm chỉ ra đây là cùng một hung thủ, nhưng để nói rằng kẻ giết người nhắm vào giới showbiz thì vẫn cần xem xét thêm. Trước hết chúng ta cần kiểm tra các mối quan hệ với Mã Tuấn xem có sự giao thoa với Viên Lệ Lệ hay không, tập trung vào những đối tượng này trước.”
“Rõ.” Trịnh Danh đáp.
“Khương Hòa tiếp tục ở lại xem trong nhà có dấu vết gì khác không, Phương Tuyết trở về sở khám nghiệm tử thi. Trịnh Danh, Tô Ngọc Long, hai người và tôi sẽ cùng đi xung quanh xem có ai biết được gì về vụ án hay không.” Thái Viễn Sơn phân công.
Khi bước ra khỏi nhà Mã Tuấn, đập vào mắt Thái Viễn Sơn là một ngôi nhà năm tầng, từ đó có thể quan sát ngôi nhà này rất tốt, có thể có ai đó đã nhìn được gì đó. Anh tới đó thì mới thấy bảng hiệu ghi đây là nhà trọ.
“Thế càng tốt, nhà trọ thì sẽ có nhiều người, lại không phải là người ở đây nên có lẽ không có thói quen ngủ sớm.” Trịnh Danh nói.
Thái Viễn Sơn gật đầu đồng tình. Họ bước vào gặp ông chủ, ông ta vừa thấy cảnh sát tới liền hỏi “Có chuyện gì thế ạ?”
“Ông biết đạo diễn Mã Tuấn hay không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Tất nhiên là tôi biết, ông ấy là người có tiếng cơ mà. Cảnh sát sao lại hỏi về người tốt như ông ấy, chẳng lẽ... đạo diễn xảy ra chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, khoảng hơn 11 giờ đêm qua, Mã Tuấn đã bị sát hại, tôi muốn hỏi ông có thấy chuyện gì lạ ở nhà ông ấy không?” Thái Viễn Sơn tiếp tục lấy lời khai.
“Tôi đã ngủ vào lúc 10 giờ rồi ạ.” Ông chủ nhà trọ nói.
“Thế ông có khách trọ nào đêm qua không?” Thái Viễn Sơn hỏi.
“Có một người khách nhưng cậu ấy đã rời đi sáng nay.” Ông chủ nhà đáp.
Cả ba đều thất vọng khi nghe chỉ có một người khách. Ông chủ thấy được điều đó nên giải thích thêm “Đây không phải mùa đông khách nên hiếm khi có khách lui tới, nếu mọi người cần tôi sẽ đưa thông tin của người đó cho các anh.”
“Cảm ơn ông, điều đó có thể giúp chúng tôi rất nhiều.” Thái Viễn Sơn ghi lại thông tin của vị khách đó rồi nói với Trịnh Danh và Tô Ngọc Long. “Tôi sẽ tới gặp người này, hai cậu tiếp tục lấy lời khai những người xung quanh nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]