Một buổi sáng ở Thập tự giá sơn mạch, bên trong một sơn động tràn ngập linh khí có hai thân ảnh một trắng một đỏ đang ngồi đối diện nhau ở giữa là một đan lô à không nói là đỉnh thì đúng hơn xung quanh là tràn đầy những loại dược phẩm,tất nhiên không khó đoán ra thân phận của hai người này, người áo đỏ là main, người áo trắng tất nhiên là Thiện thi của hắn rồi.
“Đây là lần cuối cùng... thất bại coi như xong... nên cẩn thận vào... nếu đan mà không thành thì ngươi cũng đi theo nó luôn đi...”
Hắn nhìn Thiện thi nghiêm nghị nói,hắn kể từ khi luyện đan chưa bao giờ thất bại nhiều như thế này những chín lần, đó là vì hắn vẫn chưa nghe thiện thi cùng Hồ thiên thất bại đến 69 lần.
“À... bản tôn tha mạng... loại đan dược này quả thật quá khó luyện... người tha cho ta đi... ta thất bại cũng sáu mươi chín lần chứ có ít gì...”
Thiện thi nghe vậy rùng mình khóc không ra nước mắt nhìn hắn lo lắng cực độ nói, tuy là phân thân nhưng hắn cũng có suy nghĩ riêng của mình, hắn không thích chết, hắn không muốn chết đây là thứ xuất hiện trong đầu hắn lúc này.
“ok... lãng phí nhiều dược phẩm thế chưa đem ra chém là may cho ngươi lắm rồi... nếu là luyện đan thành công thì ngươi bình yên vô sự nếu không... tự hiểu... bắt đầu...”
Hắn nhìn thiện thi mỉm cười nói,hai mắt nhắm lại hai tay của hắn bắt đầu dán sát vào thành đỉnh, huyết viêm của hắn bắt đầu xuất hiện nung nấu cái dược đỉnh.
“Đã rõ...”
Thiện thi cũng nghiêm nghị cũng làm giống hắn nhắm mắt đưa hai bàn tay của mình ra,''mệnh hỏa” của hắn cũng mở ra nhưng nó có màu xanh, tràn ngập sinh khí.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, toàn bộ hơn trăm cây dược phẩm được nung nấu thành công, đã biến thành nước thuốc, bây giờ mới là lúc quan trọng nhất, ngưng đan.
“trích tinh thủ pháp... hiển..”
Hắn và thiện thi mở mắt ra, hai tay bắt đầu kết thành ấn ký khó đoán, không ngừng hướng đỉnh lô đánh tới, được thủy theo đó cũng bắt đầu hội tụ lại, linh khí trong hang động cũng bắt đầu hướng đỉnh lô như thủy triều hội tụ đến.
“ Ngưng Đan... thành...”
Hắn cùng thiện thi cùng nhau hét lên, hai tay chắp lại, từ trong đỉnh lô, chín viên đan dược màu xanh phóng thẳng lên trước mặt của bọn hắn, nói đúng hơn nếu hắn không dùng linh thức kiềm chế thì không biết chín viên này chạy đi đâu.
“thành công... hahaha... lần này đều là cực phẩm... may cho ngươi đó... Tiểu thiện... chuẩn bị thu đan... hả...”
Hắn nhìn chín viên đan dược trước mặt, nhìn thiện thi cười nói, nhưng phát hiện bên ngoài đang phát ra tiếng sét đánh, nghi hoặc nhíu mày lại.
“À... vâng... là Đan Kiếp đó... ta cũng có hai ba lần gặp rồi... nhưng lần này chắc không đơn giản đâu... “
Thiện thi cười trừ nói, hắn bị main hành hạ không ít, chín lần trước chỉ có chín viên mà đa phần thì đều là cực phẩm, nhưng main lại cứ thích toàn bộ đều là cực phẩm nên hắn mới khổ thế, nên bây giờ main có tổng là năm viên thượng phẩm Trùng sinh đan và mười ba viên cực phẩm Trùng sinh đan , nghe thôi cũng đủ kinh khủng.
“À.. thế à... ở đây... để ta đi một mình được rồi...”
Hắn nghe vậy thì cũng kinh ngạc quả thật hắn chưa từng thấy đan kiếp nó như thế nào, lúc trước cũng có cực phẩm nhưng không có đan kiếp nên hắn lập tức gom lấy chín viên đan dược sau đó vọt thẳng lên trời.
“hàiii... Bản tôn, ngươi là tên khốn kiếp... hừ... mà thôi.. không có hắn mình cũng không sống được... về ngủ thôi.. mặc xác hắn...”
Thiện thi nhìn hắn đã khuất bóng mới thở dài phẫn hận nói, sau đó biến mất, rõ ràng là hắn cũng biết”phi lôi thần thuật” nên đã trở về Dược cung đánh một giấc rồi.
Quay lại với main, hắn đã nằm bên trong đan kiếp tất nhiên nó cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ như bình thường lôi kiếp dường như chẳng ảnh hưởng của hắn dù chỉ một chút, thân thể cao su quả thật quá thuận lợi trong việc độ kiếp, chín viên đan dược bắt đầu có lôi văn hiện lên, tất nhiên hắn cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy,hắn muốn đánh vững thực lực hiện tại của mình, Tiên thiên Bán bộ phi thăng cảnh.
Nói đến cảnh giới bán bộ phi thăng, nó được chia làm ba tầng: hậu thiên, tiên thiên và viên mãn,đơn giản nhưng mỗi cảnh giới muốn tấn cấp thì còn khó lên trời, ví dụ như sengoku, hắn ở tiên thiên cảnh những mười năm mới có thể đột phá bước vào viên mãn,cha hắn Ngao ứng long nên nhớ là Long hoàng nhập xác cũng mất ngốn gần năm năm mới bước vào cảnh giới này là hiểu, muốn chân chính phi thăng nó khó thế nào.
“Đã xong... mấy viên đan dược này sinh mệnh lực không thấp... giữ lại làm bảo mệnh cũng không tồi... cho bọn họ mỗi người một viên... Cũng nên trở về rồi... “
Hắn hấp thụ toàn bộ đan kiếp , đem chín viên đan dược thu vào trong bình đan dược mà hắn chuẩn bị sẵn, sau đó hướng về hoàng cung của yêu tộc bay đi.
Hai ngày sau, ngay vào ban đêm một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trên bầu trời của Yêu Đế thành, nói cách khác là đang hướng hoàng cung lao tới như sao băng.
“Muốn chết...”
Bên trong hoàng cung những vị khí tức bá đạo hướng cái bóng đó vọt ra phóng lên ,nghiêm nghị cực độ, sát khí tỏa ra, tất cả đều là bán bộ phi thăng cảnh(hậu thiên).
“Bành... yếu vậy... “
Cái bóng đỏ một huyết quyền mạnh bạo đánh ra, chỉ một quyền đã đánh bay toàn bộ mười mấy vị cường giả lao lên,ngưng lại trên trời nhìn mấy vị bị đánh bay khinh thường nói.
“Tiểu Trần không được vô lễ... tất cả đều là mấy vị lão tướng của phụ hoàng đấy... “
Ngao ứng long lúc này mới từ bên trong hoàng cung cũng bay lên đối diện với hắn, mấy vị này chính là hắn ra lệnh ngăn cản main, ai biết ngăn không nổi hắn dù chỉ mấy phút, bắt không được gà còn mất nắm thóc.
“À... con xin lỗi các vị tướng quân,ta quá tay rồi ... vậy Hồ thiên hoàng thúc đã tới chưa ạ...”
Hắn nhìn các vị cường giả đã bay đến sau lưng cha hắn thi lễ xin lỗi sau đó mới hướng cha hắn tò mò hỏi.
“À... hắn đến rồi đang ở trong phòng nghị sự với Ngao hạo đấy... khuôn mặt của con bị sao vậy...”
Ngao ứng long nhìn khuôn mặt bị mặt nạ che lấp hơn một nửa của hắn , lo lắng nói.
“Không có gì đâu.. đeo vào cho ''ngầu'' thôi... mời phụ hoàng...”
Hắn cười trừ nói sau đó hướng hoàng cung vọt đi.
“Tiểu tử này... các người lập tức phong tỏa toàn bộ tin tức... thích có thể phóng tin tức giả ra... được rồi đi đi...”
Ngao ứng long nhìn hắn rời đi thì mời nhìn mấy vị cường giả, lạnh giọng nói.
“Vâng đã rõ.. nguyên soái đại nhân...”
Mấy vị nghe vậy cáo từ lập tức hiện mọi hướng rời đi.
Bên trong đại điện, hắn đã an vị trên Long tử vương vị của mình bên cạnh tất nhiên là hồ nguyệt nhi, nhìn Hồ nguyệt nhi bây giờ có vài phần xanh xao ốm yếu nhưng vẻ đẹp thì vẫn có thừa, tất nhiên là thực lực cũng không thiếu giống hắn, tiên thiên bán bộ phi thăng cảnh,với một người không thích tu luyện như Hồ nguyệt nhi thì có thực lực như vậy thì tuyệt đối thiên phú cực kỳ kinh khủng.
bên cạnh hắn tất nhiên là yêu đế, yêu hậu,phụ hoàng hắn , hồ tĩnh di và Hồ thiên, thấp hơn một chút là mấy vị hoàng tử cũng mấy vị công chúa, bên dưới tất cả quan đã bị yêu đế mời về, không khí cực kỳ ngột ngạt, áp lực càng lúc càng lớn, thậm chí hắn còn thấy yêu đế và Hồ ngọc thành khuôn mặt săn lại như đang lo lắng gì đó.
“Đây là Trùng sinh đan... mời Hoàng thúc kiểm tra...”
Hắn tiến tới trước mặt Hồ thiên, đưa ra một bình ngọc nói.
“Là Cực phẩm Trùng sinh đan thật sao?... là thật... cám ơn con... hahaha..”
Hồ thiên kiểm tra xong thì nhìn hắn cười lớn nói.
“không có gì đâu... chỉ cần điều kiện của con còn tác dụng là đủ...”
Hắn cáo từ đi về chỗ ngồi của mình.
“Phụ hoàng nói cho con nghe chuyện gì đang xảy ra không?...”
Hắn vừa ngồi xuống liền quay sang nhìn Ngao ứng long nghi hoặc mang vài phần lo lắng nói.
“Có chuyện thì đúng là có chuyện... con không thấy ai cũng có... một tiểu ''chút chít'' rồi không?... yêu đế và Hồ ngọc thành không chịu có nên mới có tình trạng như thế này... tất nhiên ta và con chắc không thoát khỏi số phận này đâu nên chuẩn bị tâm lý đi là hơn... chút nữa phải nhượng bộ một chút hiểu không?...”
Ngao ứng long cũng ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói như sợ có kẻ thứ ba nghe được.
“ E..hèm... ông vừa nói cái gì vậy...”
Hồ tĩnh di bên cạnh Ngao ứng long nhìn ông sát khí tràn ngập nói.
“Ta xin lỗi.. ta lỡ lời được chưa... cùng ta quay về thôi... ta không muốn bị kéo vào chuyện thị phi nữa...”
Ngao ứng long quay sang cười nói sau đó đứng dậy nắm lấy tay của Hồ tĩnh di rời đi, một đội không chịu nỗi không khí này đã rời đi, còn sáu cặp nữa, lúc này hoàng tộc của yêu tộc như chơi một trò chơi vậy.
tiếp theo như hiệu ứng đôminô,nhị hoàng tử Ngao Tử bỏ cuộc tiếp theo là tam hoàng tử Lang mạc cũng bỏ cuộc, Hồ thiên cũng không thích xem kịch nữa cũng theo đó rời đi, chỉ có hắn, yêu đế và hồ ngọc thành khó khăn chịu áp lực, từ ba vị còn lại,không phải bọn hắn không muốn rời đi mà là không cho rời đi.
“Ta hỏi lại lần cuối... có muốn có em bé không thì bảo...”
Cả ba vị lão phu nhân nhìn ba vị lão phu quân lạnh giọng tràn ngập sát khí, lạnh giọng nói.
“Bỏ cuộc... cáo từ...”
Hắn không chịu nỗi nữa rồi, tất nhiên không phải hắn không chịu nỗi mà là hắn muốn tìm Ngao Kỳ Lân, hắn cần xác định một số chuyện, hắn lập tức đứng dậy nắm lấy tay của Hồ nguyệt nhi hướng bên ngoài rời đi,hắn còn tưởng gọi hắn về làm gì, thì ra về nghe mấy cái này, biết vậy hắn ở yêu cung của mình luôn cho rồi,
“Còn hai người thì sao?...”
Hai vị phu nhân liết nhìn phu quân của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bỏ cuộc... bỏ cuộc...”
Cả hai cúi gầm mặt xuống, khóc không ra nước mắt nói, viễn cảnh tươi sáng của hai người đã chính thức bị đánh nát sau câu trả lời này,cả hai nắm lấy tay của phu nhân dẫn về phòng.
Quay lại với main, hắn đương nhiên là ở trên nóc nhà, từ khi hắn mất đi Du hồng thì hắn lúc nào cũng thích leo lên đây, như tìm lại một thứ gì đó quen thuộc mà quan trọng với mình,như thầm hứa với bản thân tuyệt đối không được quên,hắn ngồi xuống trên bắp đùi của hắn xuất hiện một cổ cầm quen thuộc,
“tinh... tưng...”
Những âm thanh nhanh chóng được ngân lên,âm thanh của nó phát ra cực kỳ nhỏ, một khúc cầm mà hắn viết riêng cho một người,chỉ có người hắn yêu mới có thể nghe khúc cầm này của hắn, vì hắn dùng tim của mình để đánh, ai biết cuộc chiến nửa tháng sau hắn còn sống không cơ chứ, đây là những thứ đang xuất hiện trong đầu hắn.
Tất nhiên Hồ nguyệt nhi cũng vô tình trở thành người khách nghe khúc cầm ảo não của hắn,cô cũng không nói gì chỉ khoanh chân ngồi bên cạnh hắn lặng lẽ hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa cùng tinh tú chi lực,cả hai ngồi như vậy cũng không có nói một lời nào mặc cho thời gian cứ thế trôi qua.
“Ngủ rồi sao?... Sư phụ à... người giải thích cho con cái gọi là duyên nợ là gì được không?..”
Hắn cảm giác vai của mình như nặng hơn,quay sang mới phát hiện Hồ nguyệt nhi đã ngả đầu vào vai hắn mà ngủ, lúc này hắn mới ngừng đánh đàn, hai mắt ánh lên sự u buồn lẩm bẩm nói.
“Con hỏi câu này thì không ai trả lời cho con được đâu... không phải lúc đó con đã hỏi Kỳ lão quái,ông ta là người thông minh nhất mà... câu trả lời đó như thế nào?... nói ta nghe xem nào....”
Atula hiện ra, cười nói, lúc đó kỳ lão quái cũng có nói về điều này nhưng không cho Atula nghe nên lão mới hí hửng hỏi hắn.
“Lúc đó ông ta trả lời rất đơn giản... Là thứ khó trả nhất... nếu ân tình là thứ khó trả nhất trong một kiếp thì duyên nợ là thứ không bao giờ có thể trả hết... quan trọng là nhiều hay ít mà thôi... theo sư phụ Kỳ lão quái nói vậy có đúng không?”
Hắn nhìn về phía ngôi sao xa nhất,mỉm cười như có như không nói.
“Lão quái nói cũng đúng mà... À... nói thật đi... muốn làm cái gì nào?... biết duyên nợ là gì thì chắc cũng muốn con và cô bé này có duyên nợ gì không chứ gì?...”
Atula nghe vậy cũng gật đầu biểu thị đồng ý với câu trả lời này, sau đó hai mắt sáng lên nhìn hắn nói.
“Sư phụ biết sao?...”
Hắn trong tay xuất hiện một chiếc áo choàng khoác lên cho Hồ nguyệt nhi, sau đó mới mở miệng nói.
“Ừ... muốn biết cũng không khó... hệ thống làm cảnh à... cái này mà làm bói toán các kiểu thì chỉ có nước giàu to...”
Atula cười nói trước mắt xuất hiện một cái bảng màu vàng, bên trên bắt đầu xuất hiện những hình thù như dây chỉ màu đỏ, bắt đầu hướng hồ nguyệt nhi quấn tới.
“hả... cái này là gì vậy...”
Hắn kinh ngạc vươn tay ra chạm vào dây chỉ đỏ nhưng làm mọi cách vẫn không các nào chạm được sợi chỉ màu đỏ đó, tất nhiên hắn vẫn cố không di chuyển thân mình tránh đánh thức Hồ nguyệt nhi, hắn nhìn Atula nghi hoặc nói
“hahaha... là dây ''tơ hồng'' đó... dùng để đo tình duyên ấy mà... muốn biết thật không?”
Atula nhìn hắn vẫn giữ nét cười đó nói.
“Dây tơ hồng?... thôi không cần đâu... tim con có bốn ngăn mà... đem một ngăn cho Hồ nguyệt nhi cũng không sao...”
Hắn nghe vậy cũng cúi đầu xuống cười trừ, hắn không cần biết cái dây này là cái gì nhưng chắc chắn hắn đã mất không ít tiền đâu, nói xong hắn bồng hồ nguyệt nhi lên, nhìn Hồ nguỵệt nhi sau đó nặn ra một nụ cười mãn nguyện sau đó biến mất,
Cả hai lại xuất hiện tại căn phòng quen thuộc của hắn,nhẹ nhàng đặt hồ nguyệt nhi xuống, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh, hai mắt vẫn nhìn Hồ nguyệt nhi không rời mắt,ai biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? biết trước mọi việc thì còn gì là thú vị.
Một ngày mới của hắn lại bắt đầu, và bắt đầu là một đống công việc , thứ cần hắn thật sự rất nhiều, hắn như cắm mắt vào công việc càng gần ngày tổng tấn công càng có nhiều việc, chiến sự cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, Liên quân của hắn đã sẵn sàng, còn về phía quân yêu tộc của hắn cũng đã tập hợp đầy đủ, về phía Ngao ứng long đã thành công chiếm lấy thêm ba thành, tất cả mọi tin tức liên quan đến chiến sự đều ùn ùn hướng hắn kéo đến.
“Phù... Lại một ngày vô ích rồi...”
Hắn xử lí xong tất cả mọi việc mới nhìn ra bên ngoài mới phát hiện bây giờ đã lại là ban đêm, hắn cũng chỉ cười trừ than vãn một câu, Ngao hạo nghe hắn nói vậy chỉ sợ sẽ xé xác hắn luôn không chừng, lượng công việc hắn xử lý bằng ông ta xử lý trong một tuần thế mà dám nói là vô ích.
“Về thôi... khuya lắm rồi đó... muốn đẩy nhanh tiến độ thì cũng từ từ thôi... còn nữa tháng nữa mà... cô bé cũng tốt với người đó... kiếm một người như vậy không dễ đâu...”
Atula cũng xuất hiện trên vai hắn vẫn là nụ cười nửa miệng đó nhìn hắn nói.
“Vâng... mà người nói không dễ đâu là có ý gì?... ý người, Hồ nguyệt nhi có vấn đề gì sao?...”
Hắn nghe vậy lập tức nhận ra điều gì đó không ổn trong lời nói của Atula, cường giả như Atula mà nói ''Không dễ đâu'' thì tuyệt đối khong đơn giản như vậy.
“Ừ... đúng rồi theo cái bảng này thì... nó nói Hồ nguyệt nhi của ngươi cũng là thánh nữ đó... hiểu chưa?... giống như cô bé tên Du hồng đó... đều thuộc hàng thánh nữ của Tộc mình... cô bé là thánh nữ của Băng hỏa thiên hồ, một chi lớn của Hồ tộc... không biết nên nói con may mắn hay xúi quẩy đây...”
Atula trước mặt xuất hiện một cái bảng màu vàng tối hôm qua, vừa dán mắt vào đó vừa nói.
“Vậy à... cứ xem như xúi quẩy đi...”
Hắn nghe vậy cũng không kinh ngạc gì,nói xong thì bước về phòng của mình, những ngày sau cũng vậy,lượng công việc càng hướng hắn ùn ùn kéo đến nhiều hơn may mà có Tiểu tôn giúp hắn xử lý chuyện công vụ bên phía Ngao hạo nếu không hắn chết trong chính đống công việc của mình luôn cũng nên.
Nửa tháng đó cũng nhanh chóng trôi qua,công việc của hắn cũng đã trở nên ít đi nói đúng hơn là hết việc mà hết việc thì tất nhiên hắn cũng lại phải trở về Yêu cung của mình, tập trung vào cuộc tổng tiến công vào Ma tộc ngay trong ngày mai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]