Chương trước
Chương sau
“hàiiii... đại huynh có cần cố chấp vậy không?... đã được cho đi rồi mà cứ muốn chiến với đệ... mà chúc hai người hạnh phúc ''bách niên giai lão''... “

hắn nhìn hai người từ từ rời đi lắc đầu cười nói, tất nhiên là chỉ câu cuối thôi hai câu đầu hắn không nói ra được.

“Rầm... đủ rồi... trận thứ hai... Tiểu Trần lựa chọn đi...”

Yêu đế phất tay đóng cửa lại, nhìn hắn sau đó chỉ về phía ba vị hoàng tử còn lại nói.

“ Khà..Khà... Lang mạc ngươi chết với ta là cái chắc... cho ngươi biết chơi khăm với ta chỉ có nước cạp đất ăn thôi...”

đây là thứ trong đầu hắn hắn đang nghĩ, tất nhiên không khó để biết tiếp theo bố hắn à nhầm hắn là ai.

“Con chọn Lang mạc...”

hắn nhìn về phía Lang mạc nở một nụ cười uy hiếp, nói.

“Ặc... khốn nạn ... đúng là họa từ miệng mà ra mà... biết vậy không nói mấy lời đó cho rồi.”

Lang mạc phía trên không ngừng nuốt nước bọt, sống lưng bắt đầu có mồ hôi lạnh chảy ra,đứng dậy bước xuống đấu đài tặc lưỡi cười khổ nói.

“Nhưng trước tiên ta phải nói cho con một chút chuyện như thế này... Đại hoàng tử sẽ là do con giết... con yên tâm chỉ là tin đồn ta thổi ra thôi... ok... như thế thứ nhất hai người họ không bị làm phiền thứ hai con cũng thành một đời hùng bá... chấp nhận không?”

Ngao hạo nhìn hắn cười tà nói.

“Hả... W.T.F.. vậy là con mang tiếng xấu muôn đời à... thôi con không... “

hắn nghe vậy khó xử cực kỳ nói.

“Sao có đồng ý không thì bảo ?... con không mang tiếng xấu đâu mà lo... dù mang tiếng xấu thì ta cũng có thể xóa cho con mà... ok.”

Ngao hạo nhìn hắn săm soi nói.

“ Xóa được à... vậy thì con đồng ý... sao cũng được... mời lang mạc hoàng huynh...”

hắn gật đầu thừa nhận sau đó nhìn Lang mạc lãnh khốc vô tình nói, hắn rất muốn đập tên trước mặt mình để xả hết hành cho đã tay bỏ tức hắn bị vu oan mà cũng phải chịu bó tay chấp nhận rồi, ai biết hắn không đồng ý thì chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra với hắn chứ.

“ ... kréc... “

Lang mạc chỉ vừa kịp cười khổ liền ăn một trảo, tất nhiên là Lang mạc dễ dàng đỏ được,

“keng... bang... keng...”

hắn bồi thêm một cước, một đấm lại thêm một kiếm, cứ thế ép Lang mạc về phía sau , không cho Lang mạc có khả năng phản kích.

“Hú...”

Lang mạc hú lên một tiếng, Chiến Lang chân thân trạng thái Lang nhân triển khai, một trảo đem hắn đánh bay ra ngoài, sau đó hóa thành tàn ảnh từ bốn phương tám hướng, hướng hắn tấn công, lật ngược thế cờ trong một nốt nhạc.

“keng... keng... keng...”

hắn lui về sau bán long nhân ''bát tý huyết long'' triển khai đón đỡ các tàn ảnh đang vây công hắn,toàn bộ đều là phân thân cực kỳ khó phát hiện thật giả,khi đó đồng tử bắt đầu xoay hắn muốn dùng Sát long nhãn,

“Bắt được rồi... ngươi đi chết đi... “

hắn dùng tay trái nắm lấy cổ tay của một hư ảnh , tay còn lại thì ấn một quả cầu màu đỏ bên ngoài không ngừng có lôi điện màu đỏ luân chuyển lên ngực của hư ảnh đem hắn đánh bay ra ngoài, những tàn ảnh còn lại cũng theo đó biến mất, xem ra hắn đánh trúng chân thân rồi.

“ khụ... khụ... grừ... Tán hồn trảo pháp”

Lang mạc đứng dậy ho ra một búng máu, nghiến răng nghiến lợi nói, móng vuốt bắt đầu dài hơn màu đỏ ngày càng đậm, hắn vọt đến song trảo quét xuống.

“kong... bộp.. bốp... bốp..”

hắn cả người đen lại nên rất dễ dàng đón đỡ song trảo của Lang mạc sau đó là một quyền lại một quyền thẳng tay vào bụng của Lang mạc đem lang mạc hóa thành cái bao cát, thời điểm xả hành của hắn tới rồi.

“ hộc hộc... xương của ''hoàng huynh'' cứng lắm đó.”

hắn thở dốc vì mệt mỏi nhìn Lang mạc bị đánh như chó chết nói.

“hừ... ngươi được lắm.. quân tử giận dai như đỉa đói...”

Lang mạc đưa tấm mặt bị đập thành con lợn lên nói.

“hahaha... ngứa miệng muốn thêm trận nữa à... ta không phải quân tử báo thù mười năm báo thù chưa muộn ... ta là kẻ tiểu nhân muốn báo thù lúc nào thì báo thù lúc ấy cần cái méo gì đến mười năm... nên nhớ lần sau đừng có mà ngu người họa từ miệng mà ra đó. “

hắn cười lớn nói, quả thật hắn là tiểu nhân mà kẻ tiểu nhân như hắn thì cần cái méo gì quân với chả tử cơ chứ nực cười.

“Ừ... ta biết ngươi là tiểu nhân mà... nói đùa tý thôi...ngươi đánh như vậy chưa đủ ta nằm mấy ngày đâu... ta nhận thua. “

Lang mạc nghe vậy đứng dậy cười sau đó nhìn về Ngao hạo đưa tay lên hét lớn.

“haha... ta thua vì ngươi là đại viên mãn thôi nếu ta kịp đột phá thì ta cũng không thảm thế này... cố lên ta ủng hộ ngươi... ngươi luôn luôn là chiến hữu của ta.”

sau đó đi đến vỗ vai hắn nói,sau đó hướng về vị trí của mình bước đi, trên miệng Lang mạc vẫn treo một nụ cười.

“ Ta cũng vậy...”

hắn tất nhiên cũng mỉm cười đáp lại.

“Trận thứ hai chiến thắng thuộc về Tiểu Trần... tiếp tục... Tiểu Trần chọn đối thủ đi nào.”

Ngao hạo lớn tiếng nói.

“Con chọn Ngao Tử...”

hắn nhìn vị nhị hoàng tử Ngao tử đang mang hoàng y thường thấy,khuôn mặt lạnh lùng vô cảm,người cho hắn cảm giác sâu không lường được, người mà cho hắn cảm giác nguy hiểm nhất trong bốn vị hoàng tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.