Chương trước
Chương sau
Nói đến main hiện tại đang làm gì, hắn đang thảnh thơi đi ngắm cảnh nhưng lông mày không ngừng nhíu lại, lẩm bẩm nói đi nói lại một câu hỏi:

“Rút cuộc là có chuyện gì chứ?...”

ngay lúc đó có một cái hiệu tám người khiên và một con chó sói màu trắng đi qua, mơ hồ có thể thấy bên trong có hai bóng người, một nam một nữ.

“Tiểu Trần... con đi đâu đấy... lên... mà thôi... Lang tôn nhờ đệ... mang hắn một chút được không?”

Giọng của Ngao ứng long từ bên trong vang lên, giọng nói mang theo cài phần mệt mỏi.

“Tất nhiên được... tiểu trùng tử đi thôi... nhanh lên muộn rồi.”

Lang tôn cười hắc hắc đến nói.

“Vâng..”

hắn tất nhiên rất thích ngồi trên lưng của Lang Tôn, cái tấm lưng này so với ghế sa-lông còn muốn thoải mái mà bảo sao hắn không thích.

“Mà Lang lão... có việc gì mà... Phụ thân mệt mỏi như vậy mà vẫn phải đi mà.. lại đi với Hồ ''Quân Sư” thế?''

đi được một đoạn thì hắn lên tiếng hỏi lang lão.

“... sao ngươi biết người ngồi trong đó là quân sư?.. nói đi, nói có lí thì ta sẽ nói.''

Lang lão mắt tít lại nói, rõ ràng là đang cười thầm trong bụng.

“Cái này thì cũng không khó đoán... lúc nãy, con cũng có nhìn cái kiệu, nó có hai bóng người một cái cao lớn thì chắc là phụ thân rồi cái còn lại là bóng của một người phụ nữ... mà phụ thân có chết cũng không muốn cho phụ nữ ngồi cùng trừ hai người là mẫu thân và hồ quân sư... rồi Lang lão nói đi... có việc gì?”

Hắn xoa xoa cằm, nói.

“Ngươi tinh tướng lắm đó... thiên phú của hắn ,ngươi đều tiếp thu hoàn mỹ thì phải... bộ hôm qua hắn không nói với ngươi là hôm nay khai mạc “Long tử “ à... đáng ra là tổ chức từ hai thánh trước... nhưng vì hắn nên mới hoãn lại tới bây giờ.”

Lang lão cười nói.

“Hôm qua?... người đừng nhắc tới nữa... càng chắc càng thấy đắng lòng... mà '' Long tử'' là cái gì ?... ăn được không?”

Hắn lơ ngơ nói.

“Ăn... ăn cái đầu trùng nhà ngươi... là một chức danh thôi... nhưng tất nhiên ai cũng muốn có được... như cha ngươi hắn cũng từng là ''long tử'' đó... nếu có nó gần như 100% là ngươi có thể leo lên ngôi vị “Yêu Đế“... ngươi nói như thế thì có điên cuồng không cơ chứ..”

Lang lão nghĩ một chút sau đó nói.

“Long Tử à... không đơn giản chỉ là một chức danh thôi chứ... lang lão giả thích cặn kẽ mấy thứ liên quan đến nó được không?”

Hắn thấy lạ lạ trong cái danh hiệu này.

“Đúng... người nhận được danh hiệu đó thì sẽ được tham gia đợt ' Tam tử đại chiến” ... là nơi ngươi có thể nhất chiến thành danh... như cha ngươi đã từng... đem cả Ma tôn và Nhân hoàng một lúc đạp dưới chân... ta nhớ lại mà vẫn tự hào.”

Lang lão cười nói tiếp.

“Phụ thân mạnh vậy... sao giờ bị Hồ quân sư cho ăn hành chẳng còn manh giáp gì như thế chứ?”

hắn biểu môi khinh thường nói

“Ngươi bị ngu à... ai lại đi đánh đàn bà phụ nữ bao giờ... ngươi nghĩ đi?... có phải không?...đánh đàn bà phụ nữ là nhục mặt lắm... mà đấu trí thì ngươi biết quân sư bá cỡ nào rồi đó.”

Lang tôn nhìn hắn nói.

“Thế nói nặng lời với phụ nữ thì sao?... có tính không?''

hắn nghĩ lại lúc đó, cúi gầm mặt xuống nói.

“Cái này ... thì cũng tùy trường hợp... à mà ta có nghe hắn nói là... ngươi cá cược gì đó thua Ngũ công chúa có phải không?... sao rồi cô ta có làm gì ngươi không?... ngươi nói ta nghe đi.”

Lang tôn nghĩ lấy nghĩ để nói.

“À... Cũng không làm gì cả... mà lang lão hỏi làm gì?... có chuyện gì à?”

hắn đương nhiên phải nói dối rồi, ai lại nói ngũ công chúa lên giường ngủ với mình chứ.

“Cũng phải... Đại tiểu trùng nhà ngươi thì cóa ai mà thèm chứ?... cô ta sẽ là phần thưởng đính kèm cho danh hiệu” ngụy Long tử” đấy ... ngươi muốn có cái cô công chúa đó thì cứ tham dự... với cái thực lực hiện tại của ngươi chắc không khó ... nhưng ta nói rồi đó... tiến cấp nhanh cũng không tốt đâu.”

Lang lão nhìn hắn cười hắc hắc nói, tất nhiên lão cũng không khó để nhìn ra tu vi hiện tại của hắn, Yêu đế hậu kỳ,

Đêm qua bị hành một trận nên đột phá mà hắn đột phá thì sẽ lâm vào tình trạng “ ngủ không biết trời trăng gì, ngủ bất tỉnh nhân sự''nếu không thì hắn cũng không dễ dàng bị Hồ nguyệt nhi tập kích khiến hắn thảm hại như thế được.

“Ta... xem ra nói năng hơi bị nặng lời quá rồi...”

Hắn ngẩng người, nhủ bụng nói.

“Ngươi bị làm sao vậy?... đột phá gây ra tác dụng phụ à?..”

Lang tôn nhìn hắn ngẩng người ra nên nghi hoặc nói.

“Không có gì... rút cuộc là danh hiệu “ ngụy long tử'' ở đây, là có ý gì?... Lang lão nói rõ hơn đi.”

hắn lắc đầu , tò mò hỏi

“Là thế này nhá... yêu đế bệ hạ có năm cô công chúa... hay nói cách khác là có đến năm cái danh ngạch để tranh cướp ''Long tử” nên mới gọi là “ ngụy long tử'...”

Lang lão ôn tồn giải thích cho hắn.

“Vậy à... có nghĩa là năm vị “ ngụy long tử” sẽ cùng nhau tranh cướp danh hiệu “ Long tử“... và công chúa chỉ là vật để lôi kéo... ý lang lão là vậy phải không?.. vậy hồ quân sư Hồ tĩnh di cũng từng là một trong số đó... và bây giờ đến lượt Ngũ công chúa Hồ nguyệt nhi... đúng không?''

hắn nghĩ một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình.

“Bingo... Chính xác là vậy... ngươi muốn tham gia rồi sao... muốn làm Ứng long thứ hai à... thế thì ta ủng hộ ngươi... “

Lang tôn gật đầu thừa nhận nói.

Nói đến đây thì có tiếng nổ lớn vang lên, rõ ràng yêu đế đã tới hoặc cuộc thi sắp bắt đầu, bọn họ tất nhiên cũng nhanh chân đi đến,

“Đến rồi ... để ta đưa ngươi lên... hahaha... ngươi nhớ đánh tên ''tiểu chiến cẩu'' đó thật thảm hại cho ta...”

Lang lão cõng hắn đi thẳng lên đài.

“sao cũng được... Lang lão là trọng tài mà.”

Hắn lạnh lùng nói nhưng vẫn không quên để ý xung quanh, người đến xem đông như kiến, đối thủ của hắn có tất cả là một trăm sáu mươi sáu vị độ tuổi khoảng mười tám đến hai mươi sáu, thực lực mạnh nhất chỉ khoảng yêu đế hậu kỳ là cùng , có khoảng ba vị có thực lực như vậy.

Hắn vì thế mà còn để ý cả đối thủ ''chính'' của hắn bốn vị đang ngồi cùng với “ vợ'' ở trên cao cao tại thượng ,

vị thứ nhất , mặc một bạch y tay cầm quạt, nhìn có vài phần thư sinh gầy yếu là đại hoàng tử Hồ Ngọc Thành,thực lực : yêu đế đại viên mãn, tuổi khoảng hai mươi là cùng.

Vị thứ hai ,Mặc hoàng y , tay cầm đao cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, là nhị hoàng tử Ngao Tử , thực lực : yêu đế đại viên mãn , tuổi khoảng hai mươi ba ,hai mươi bốn.

Vị thứ ba, Mặc huyết y, cũng xem là cơ bắp đầu mình, ánh mắt lãnh huyết,là tam hoàng tử Lang mạc,thực lực : yêu đế hậu kỳ, tuổi thì khoảng mười chín, hai mươi, là người anh em đã chinh chiến với hắn ngoài chiến trường , đương nhiên cũng là người mà hắn muốn ''tẫn'' nhất ở đây.

Vị thứ tư, Mặc thanh y , cũng có vài phần thư sinh nhưng ít nhất vẫn có vài phần cơ bắp, là tứ hoàng tử Ngao Kỳ Lân , tu vi : yêu đế hậu kỳ tuổi khoảng mười bảy , mười tám tuổi.

nhưng hắn nhìn đến cái ghế thứ năm thì tim hắn có vài phần nhói nhói, không hiểu vì sao hắn nhìn cô gái đang cúi gầm mặt trên kia thì cảm giác đó lại quay về, cảm giác khi hắn phải rời xa Du hồng.

Số từ: 1577
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.