Chương trước
Chương sau
Kể từ hôm đó, Sakura kiên quyết không về Long cung mà cứ lì lợm ở cung Bạch Hổ, mặc cho Tenten và Ino khuyên ngăn thế nào cũng không chịu về.

Tenten đành phải tìm đến Thanh Long cung xin sự chỉ bảo của "sư phụ", lĩnh giáo được vài chiêu rồi mới về.

Sáng hôm sau, Tenten và Ino đánh thức Sakura từ sáng sớm rồi lùa ra ngự hoa viên chơi. Đến giữa đường thì hai người tự động lủi đi từ lúc nào không hay, còn lại một mình Sakura bơ vơ lạc lõng đi trong ngự hoa viên, miệng lầm bầm chửi mắng cho hả giận. Ngày hôm nay còn có thể tệ đến thế nào được nữa chứ? (Rất tệ là đằng khác)

"Rầm"

Mải chửi rủa không để ý đường đi nên đột nhiên va phải ai đó, nàng loạng choạng lùi lại vài bước, trán nổi một cục u, cảm giác đau nhức truyền đến não. Nếu không nhờ khả năng tự lành của mình thì chắc hôm nay nàng không dám ra đường với cái "sừng" trên đầu mất.

'Bố khỉ, va phải cái gì mà cứng như đá thế không biết?'

Ngẩng đầu lên nhìn xem mình va phải cục gì thì thấy một người toàn thân đỏ choé đang đứng xoa xoa đầu, trên mặt đất là khay đồ điểm tâm vương vãi.

- Cô là...

- To gan. Sao ngươi dám đâm vào bổn công chúa chứ? - giọng nói the thé như xé vải vang lên, cặp mắt đỏ rực đầy tức giận bắn về phía Sakura.

- Xin lỗi. Là do ta không chú ý - nàng lãnh đạm nói, đôi chân nhanh chóng cất bước.

Vừa mới sáng sớm mà dây dưa mấy cái vụ như thế này thì đen cả ngay, tránh được lúc nào hay lúc đấy. Nhịn, phải nhẫn nhịn.

Nhưng lòng kiên nhẫn của nàng có hạn, đã xin lỗi rồi ả còn chanh chua quát lại.

- Xin lỗi là xong à? Ngươi có biết bao nhiêu tâm huyết của ta dồn vào khay điểm tâm đã bị ngươi phá sạch rồi không? Ngươi có mắt mà như mù, có người đi đường cũng không nhìn nổi - Karin vốn quen thói cũ mà tác oai tác quái, mặc kệ đối thủ không phải là người phàm.

Mấy ngày nay tâm trạng Sakura không được tốt, rất dễ dàng bùng cháy bất cứ lúc nào. Và đây chính là lúc nào đó.

- Mù? - Nàng mỉa mai - Ngươi nói ta có người đi đường cũng không nhìn nổi. Ta không nhìn thấy đường đã đành, nhưng ngươi lại va vào ta. Nhìn thấy người mù không tránh mà va, bây giờ xem ai mù đây hả?

- Ngươi... - Karin bị nói cho á khẩu, chỉ biết chỉ trỏ nghiến răng nghiến lợi.

- Ta làm sao? Hết mù rồi đến câm luôn rồi à? Tí nữa đến điếc đúng không?

- Ngươi dám xúc phạm ta, còn làm hỏng điểm tâm của hoàng thượng. Hôm nay ta nhất định sẽ thay Hoả vương trị tội ngươi.

Lọt vào tai nàng chỉ có đúng cụm từ "hỏng điểm tâm của hoàng thượng", những thứ còn lại nàng không nghe rõ. Trong lòng nàng dấy lên bao nghi vực.

'Điểm tâm của Sasuke không phải là chỉ có ngự thiện phòng mới được làm và dâng lên thôi sao? Ngoài bọn họ ra không ai được phép đụng vào. Thế sao Karin lại được...? Chẳng lẽ...' Mặt nàng bỗng nhiên tối sầm lại, bây giờ nàng không suy nghĩ gì nhiều nữa, lập tức muốn đi hỏi cho rõ ràng..."Chát" một cái tát dáng xuống má nàng, rất mạnh và bất ngờ làm nàng không kịp ứng phó. Khi tỉnh lại thì nàng thấy mình đã ngã dưới đất, má phải đỏ rát lên, một vài chỗ còn rỉ máu.

- Ha ha... Xem bây giờ ngươi còn dám lớn tiếng nữa không? - Karin đứng chống nạnh hả hê cười, ánh mắt nhìn nàng loé lên tia khinh bỉ.

Tại một bụi cây không xa mà cũng không gần.

- Buông tớ ra, Ino. Để tớ ra nghiền nát cái mặt con ả Karin kia, để xem ai cười ai  - Tenten mặt đen kịt lại vì tức, giọng nói trầm lạnh, răng nghiến kèn kẹt.

Bây giờ Tenten chỉ muốn xông ra mà lột da xẻ thịt con ả dám khó dễ bạn cưng của Tenten ta đây, không xử nó hôm nay nàng không phải là người.

Ino thấy bạn kích động liền ra sức ngăn cản. Trời ạ, bây giờ xuất đầu lộ diện là đi tong kế hoạch sư phụ bày ra.

Quay trở lại phía bên kia.

Sakura chống tay đứng lên từ mặt đất, ánh mắt kiên cường nhìn Karin.

- Tiểu nhân.

- Ngươi nói cái gì? - Karin giận sôi máu tím tại mặt mũi.

- Ngươi điếc à? Ta nói ngươi là đồ TIỂU NHÂN.

- Sao ngươi dám vô lễ với Hoả hậu tương lai? - ả rít lên, người hầu xung quanh kinh hãi mà lùi lại vài bước.

- Hoả hậu? Ngươi nói... Ngươi - nàng kinh ngạc sợ hãi. Nói như vậy tức là...

Thấy biểu hiện sững sờ của Sakura, Karin tiếp tục vênh váo ra mặt.

- Không sai. Ta chính là Hoàng hậu tương lai của Hoả quốc. Hạng người lai lịch bất minh như ngươi khôn hồn đừng đi cướp chồng của người khác nữa. Bằng không... - Ả vung tay lên, nhân cơ hội nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ định giáng thêm cái tát nữa.

Bàn tay vừa vung lên cao đang theo lực hạ xuống đến giữa chừng thì đã bị một bàn tay thô ráp cứng cỏi ngăn lại.

Karin bực tức quay đầu lại định quát "kẻ to gan" đó thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của người đó làm cho run người, môi mấp máy thành lời...

- Sa... Sasuke?

Cái tên quen thuộc đã làm cho nàng bừng tỉnh, giật mình nhìn lên định vui mừng reo lên thì đã bị cho lời nói ban nãy của Karin làm ngưng lại động tác. Lặng lẽ cúi đầu xuống, giọng nói toát lên vẻ u buồn.

- Xin lỗi đã làm phiền - rồi cất bước chạy nhanh ra khỏi hoa viên.

- Sakura... - Sasuke hất tay Karin ra đuổi theo nhưng Karin lại trơ trẽn kiên quyết giữ hắn lại, giọng nũng nĩu...

- Kìa, sao chàng nỡ bỏ thiếp. Chúng ta còn bao nhiêu việc phải chuẩn bị cho đám cưới mà. (Oẹ)

Những lời nói đó lần lượt lọt hết vào tai nàng, không sót một chữ nào. Từng chữ được thốt lên tương đương với từng giọt nước mắt rơi xuống của nàng.

Tức giận, phẫn nộ thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt Sasuke, đôi mắt dõi theo bóng hình khuất sau bức tường. Trừng mắt quay lại nhìn Karin, hất ả ra khiến ả ngã dập mông trên đất.- Ngươi đã nói gì với nàng ấy? - giọng nói lạnh như băng chất vấn ả.

- Ta chỉ bảo cô ta đừng xen vào tình yêu giữa chúng ta thôi. Có gì sai cơ chứ? - Karin làm vẻ mặt vô tội nhìn hắn, từ từ đứng dậy.

Khoé miệng kéo lên một nụ cười khinh bỉ, hắn tiến lại gần Karin, bàn tay nắm chặt cằm ả như muốn bóp gãy nó, thanh âm ghê rợn, khuôn mặt lãnh khốc đúng vẻ thường ngày.

- Giữa ta và ngươi không bao giờ có hai chữ "tình yêu", càng không bao giờ có hôn ước. Nếu từ nay ngươi trước mặt Sakura nói nhảm nữa thì đừng trách ta độc ác.

Dứt lời, hắn buông tay ra phất áo choàng rời khỏi hoa viên theo hướng Sakura.

Trong bụi cây ban nãy phát ra tiếng xì xào.

"Ino, tớ không nhớ rằng kế hoạch nó như thế này!"

"Ngốc ạ, đây là kế hoạch dự phòng. Mau báo cho "hôn phu" của cậu chuẩn bị đi"

"Cái gì mà hôn phu chứ!" Tenten ngượng chín mặt. Đúng là gần đây quan hệ giữa nàng và Neji tốt lên thật nhưng mà chưa đến mức như Ino nói. Ais... Nhớ lại cái hôm đó mẫu hậu nàng ra tay tác hợp cho hai người, giờ mới thấy trình độ mai mối của bà lên tới thần thánh, từ ghét cay ghét đắng thành yêu chân thành. Ngẫm lại mới thấy cái câu: "ghét của nào trời cho của ấy" quả không sai. Mà sao chuyện tình của nàng lại na ná với của Sakura và hoàng huynh thế nhỉ! Thêm một câu nữa: gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

"Ê này, mơ mộng về "hôn phu" thì tí nữa mơ tiếp cũng được. Bây giờ không nhanh lên là hỏng bét đấy" Ino vội giục khi thấy người bên cạnh đang ngồi ngẩn ra.

--------

Sakura sau khi chạy thẳng một mạch đến đau nhừ cả chân ra, nàng dừng lại trước một cái hồ rộng, xung quanh không có lấy một bóng người. Chẳng biết là đang ở đâu nữa, lúc này nàng chỉ muốn giải toả tâm trạng bằng một cách: khóc thật to thôi.

Và thế là nàng ngồi xuống bậc thang xuống hồ, gục mặt vào hai cánh tay mà khóc, tiếng khóc cùng tiếng sụt sịt vang lên thật to và rõ.

'Thôi nào, nín đi. Chuyện đã qua rồi thì cứ mặc xác nó. Hơn nữa chắc gì lời con ả đó nói là đúng' Inner hiện ra, cố gắng ngọt giọng an ủi nàng.

'Không đúng thì người ta nói làm gì? Tên khốn Uchiha đó... Hức hức... Hắn coi ta là cái gì chứ? Có hôn thê rồi còn dám... dám giữ ta ở lại. Chẳng lẽ là định bắt ta nhân danh trời cao chúc phúc cho hắn chắc...'

'Tạm thời cứ bình tĩnh lại đã. Con người lòng lang dạ sói, tuyệt đối không thể tin nửa lời ả ta nói. Tại sao mày không thử hỏi Sasuke xem? Yêu nhau là phải tin nhau. Tao, lấy tư cách là mày, tin chắc chắn rằng Sasuke tuyệt đối không lừa mày đâu. Ít nhất thì nghe hắn giải thích đã' lần đầu tiên trong đời, Inner thực sự đưa ra một lời khuyên tử tế.

'Tao...'

'Dừng!!! Đừng hỏi tao, hỏi hắn ý!'

'"Hắn"??? Ý mày là gì?'

'Rồi thế nhé! Phắn đây!!!' Như mọi lần, Inner luôn biến mất trước khi nàng kịp nói gì thêm.

Đúng lúc nàng đang thắc mắc "hắn" là ai thì bỗng dưng cảm thấy có thứ gì vừa mềm vừa ấm trên vai.Ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, ngoái đầu lại nhìn bên vai, nàng thấy một chiếc áo choàng đen phủ trên vai, rồi đôi bàn tay nam đặt lên vai nàng chỉnh lại chiếc áo choàng lên sát cổ.

- Trời buổi đêm có gió độc, nàng không nên ra ngoài này.

Giọng nói quen thuộc vang lên, tiếp đó, Sakura nhận ra được khuôn mặt của kẻ khiến nàng đang phải khổ sở khóc lóc.

Hừ lạnh một tiếng, bàn tay nhỏ lau vội đi nước mắt trên mặt, nàng gạt tay hắn đi, chiếc áo choàng bị hất sắp tuột khỏi vai.

Cánh tay bị hất giữa không trung đã nhanh chóng quay trở lại, đem toàn bộ nàng ôm chặt vào lòng.

- Tên khốn này, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!!! - nàng giận dữ gỡ tay hắn ra. Đã có vị "hiền thê" rồi còn tỏ vẻ thân mật với nàng làm gì nữa, thương hại chắc?

Thở dài, cánh tay tăng thêm lực không cho nàng có cơ hội giãy giụa, ôn nhu nói:

- Chuyện không phải như nàng nghĩ đâu. Nàng đừng tin lời cô ta, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thành thân với cô ta, càng không bao giờ yêu kẻ như Karin.

- Tại sao ta phải tin lời ngươi nói? Biết đâu ngươi lừa gạt ta thì sao? Lòng dạ đế vương các người làm sao ta đoán nổi.

- Vậy ta hứa với nàng, ta sẽ không bao giờ thành thân với bất kì nữ nhân khác... trừ nàng.

Lời nói của hắn làm nàng có yên tâm đôi chút, thậm chí còn hơi hơi vui, nhưng miệng thì trách mắng hắn, thực chất là để che giấu rằng mình đang xấu hổ.

- Ngươi nói cái gì mà trừ ta chứ? Đừng có ảo tưởng sức mạnh quá, nằm mơ ta mới lấy ngươi. Thèm vào!!! Hứ!!!

- Nàng không đồng ý? Được thôi. Vậy ta và nàng sinh một đứa nhỏ rồi ta sẽ dùng nó để buộc nàng thành thân với ta. Ý kiến này không tồi chứ? - hắn nhếch mép cười, cằm tựa lên bờ vai mảnh khảnh của Sakura, mũi dụi dụi vào sau gáy.

Mặt Sakura trong phút chốc đỏ ửng lên. Ặc, hắn vừa mới nói cái gì cơ? Phải chăng bệnh tai của nàng lại tái phát? Bằng này tuổi đầu rồi nàng cũng không còn ngây thơ trong sáng gì nữa mà không biết phải làm cái loại chuyện gì rồi mới có thai rồi sinh con.

Trừng mắt đỏ mặt nhìn hắn, tức phát nghẹn...

- Ngươi... Ngươi... Đồ dâm dê đê tiện... Ngươi đi chết đi cho đỡ chật đất...

Đối với lời nói của nàng hắn không chút tức giận, trái lại còn vui cười nói:

- Chỉ sợ ta chết rồi có người quan tâm, đau lòng.

- Ta cam đoan rằng người đó không phải là ta.

- Vậy chúng ta thử xem có đúng không nhé!

Hắn rút ra một thanh kunai kề vào cổ mình, không do dự kề lên cổ mình, ấn nhẹ lưỡi dao vào da thịt, cứa một đường, cẩn thận tránh động mạch chủ ở cổ.

Thấy máu từ vết thương dưới lưỡi dao chảy ra, Sakura hoảng hốt tay chân cuống cuồng cả lên, vẻ mặt sợ hãi tái cả lại. Tay lấy nhanh thanh kunai ra khỏi tay hắn quăng xa sang một bên, đặt tay lên trên vết thương chữa.

- Ngươi bị điên à? Có thằng ngu nào đang sống khoẻ mạnh tự nhiên lại chỉ vì một lời nói mà cứa cổ mình không? Đồ dở người, hết khôn dồn ra dại - Nàng cứ thế mà giận dứ chửi mắng hắn. Nói thật nàng không hề nghĩ rằng hắn làm thật đấy!

Bị thương mà mặt Sasuke vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, môi nhếch lên lộ rõ ý cười.

- Vậy là nàng có quan tâm.

Sakura nghe thấy nhưng im lặng mà chữa, bởi nàng biết có nói thêm gì nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, không khéo còn chuốc thêm họa vào thân.

Chữa xong, nàng thu tay về, tay chống xuống đùi đứng dậy thì thêm một lần nữa bị kéo ngược lại, nàng ngã vào người hắn, bị hắn ôm chặt vào.

- Sasuke... - nàng hơi kinh ngạc, ngại ngùng muốn đứng dậy.

- Một lúc thôi. Đã lâu rồi ta không được ở gần bên nàng.

Nghe hắn nói, Sakura cũng không kháng cự gì nữa, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai hắn, vòng đôi tay nhỏ ôm thắt lưng hắn. Lông mi nàng khép lại, miệng nở một nụ cười hạnh phúc.

Vẫn là một hình ảnh quen thuộc không thể thiếu, trong tán cây to rộng trên một cái cây cách đó 90m.

- Đến khi nào bọn họ mới có thể thôi mấy cái màn sến sụa này? - Ino than dài.

- Chỉ có trong mơ thôi - Tenten đáp.

- Bọn họ càng thân thiết thì càng làm những người theo chủ nghĩa độc thân như chúng ta đây đau lòng - Naruto thương thay cho cái kiếp ế của mình.

- Chỉ có các cậu thôi, tôi đã có người yêu rồi, nhớ chứ? - Neji thản nhiên nói, mắt liếc sang Tenten đang đỏ mặt tía tai, mặc cho mấy con mắt thần chết đang bắn đến mình đằng kia.

- Trật tự đi, Neji - Ino gằn giọng, mặt đã đen kịt lại.

- Dù sao thì lần này Sasuke thành công thoát kiếp ế cũng là nhờ mưu sâu kế hiểm của Hoàng thái hậu nương nương - Neji nói lảng sang chuyện khác.

- Cũng đúng. Nếu không nhờ Thái hậu đưa cho Neji thanh kunai rời bày cho kế rút dao cứa cổ thì còn lâu mới đến được nước kia - Naruto chỉ tay ra phía cặp tình nhân tay trong tay đằng kia.

- Mẫu hậu quả là đáng sợ - Tenten cảm thán, mọi người lập tức giơ ngón tay cái tán thành.

Có điều mới lạ là, lần này, bọn họ không phải là người duy nhất theo dõi, vẫn còn kẻ khác. Và kẻ đó vừa mới rời đi không bao lâu sau.

Tại cung điện giành cho khách.

"Choang"

Chiếc cốc vỡ tan tành nằm trên mặt đất, gần đó là khuôn mặt hằm hè, phần nộ của Karin.

Vừa nghe câu chuyện ban nãy thuộc hạ theo dõi kể lại mà ả tức đến tím tái mặt mũi, liên tục đập vỡ nát đồ đạc như người điên. Gằn giọng thốt ra từng chữ, ánh mắt giận không thể nhảy vào phá tan bọn họ bây giờ.

- Haruno Sakura, tuy ta không có được tình yêu của Sasuke nhưng ta thề sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không bao giờ có được hạnh phúc với chàng - khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, độc địa - Kế hoạch chính thức bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.