Editor: Mờ Mờ
“Tôi không có nói giỡn.” Jofasa bổ sung: “Tôi không biết cuộc mua bán của các người có cần phải kiểm tra sức khỏe trước hay không, nhưng tôi mắc bệnh từ nhỏ, phải chữa trị suốt một thời gian dài, từ lâu tiền chữa bệnh của tôi đã vượt gấp mấy lần so với số tiền mà các người đưa ra, sau này chỉ có tăng chứ không có giảm.”
“Các người có thể đổi buôn người thành bắt cóc tống tiền, không có khách hàng nào lại trả giá cao cho một món hàng rởm, nhưng tôi có ý nghĩa đặc biệt với người nhà của tôi, bọn họ sẽ đồng ý chi trả số tiền đó.”
Gã đàn ông trung niên và thằng nhóc mặc hoodie nhìn nhau, không phải bọn họ chưa từng gặp nạn nhân khóc la om sòm nói muốn tự chuộc mình, nhưng vì an toàn nên bọn họ sẽ từ chối hết, cái nghề này nó là như thế, an toàn phải đặt lên hàng đầu.
Song tình huống của Jofasa thì không giống thế, hiếm khi bọn họ lại chần chừ không quyết định như thế này.
“Tôi không thể ngừng thuốc được, nếu không tiêm thuốc trong vòng hai ngày thì sẽ nguy hiểm đến mạng sống. Nếu như không tin thì các người có thể mời bác sĩ đến kiểm tra thử, các người cũng đã thấy rồi đó, cổ và cánh tay của tôi đều chi chít vết kim.” Jofasa ổn định cảm xúc của mình sau đó tiếp tục dụ dỗ: “Cá nhân tôi thì tôi đồng ý trả gấp mười lần số tiền đó để tự cứu lấy mạng sống của mình – Tôi cần phải nhấn mạnh lại một lần nữa, mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sarah/474424/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.