Quản lý nói với Tiêu Cù rằng Thành Khoảnh đã không còn trở ngại gì hiển nhiên là tránh nặng tìm nhẹ. Thực tế thì Thành Khoảnh bị dằn vặt không ít, sốt cao đến mơ hồ, phía dưới sưng tấy xuất huyết, lại thêm vết thương cũ mới khỏi chưa lâu, cần phải hết lòng tĩnh dưỡng, không phải ngày một ngày hai là khỏi được.
Nhưng Thành Khoảnh không dám lãng phí thời gian để dưỡng thương. Không ai rõ ràng hơn cậu, bản thân vất vả lắm mới được ở bên Tiêu Cù, những ngày còn lại qua một ngày là ít đi một ngày.
Được ở cạnh nhau là chuyện đời trước Thành Khoảnh không dám vọng tưởng. Thời gian của cậu không nhiều, nếu lãng phí vào việc dưỡng thương ở bệnh viện hai tháng nữa, đến một ngày nào đó nói tiêu tán là tiêu tán thì lần xa nhau này chính là vĩnh biệt.
Hai chữ "vĩnh biệt" tựa như ác mộng. Thành Khoảnh giãy giụa tỉnh lại, thay áo ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh vừa mặc không bao lâu, cảm giác dinh dính y như máu tươi từ cơ thể trào ra năm đó.
Thành Khoảnh đứng dậy, đau đớn như xát muối dưới hạ thể truyền tới. Cậu nhíu chặt mày, cố gắng nghiêng người thật chậm, tận lực không đè lên nơi vừa bị sử dụng quá độ kia.
Nhưng không có tác dụng, đau đớn giống như đột nhiên bị đánh thức, bất luận là cậu ép buộc bản thân không nghĩ đến mức nào, không chấp nhận đến mức nào thì nó vẫn như phát cuồng mà làm loạn trong cơ thể cậu.
Thành Khoảnh quỳ gối trên giường, nửa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-thanh-lai-bai/3119160/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.