Buổi trưa, Tiêu Cù dựa vào ghế trong văn phòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Trợ lý có vào một lần, nhẹ tay nhẹ chân kéo rèm lại hơn một nửa. Phần ánh sáng không bị rèm che khuất chiếu một đường vào bên trong, không nghiêng không lệch chiếu đúng một góc trên bàn làm việc rộng lớn.
Nơi ấy có một khung ảnh, hơi cũ nhưng tuyệt nhiên không nhiễm một hạt bụi nào.
Người trên khung ảnh mặc lễ phục quân đội, vóc người cao lớn, vô cùng anh tuấn, mày đang nhíu lại. Cậu để tóc húi cua, tướng mạo tuyệt đối không thể gọi là thanh tú được, nhưng lông mày gọn gàng cùng với làn da màu tiểu mạch lại vô cùng hợp nhau, dù không phải đẹp trai theo nét truyền thống nhưng nhìn vào lại cảm thấy anh khí vô cùng. Chẳng qua là biểu tình trên khuôn mặt hơi khó ở, thoạt đầu nhìn vào sẽ cảm thấy hung hãn, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trong mắt cất giấu sự đáng yêu.
Tiêu Cù mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên đã chạm phải người trong khung ảnh.
Ánh mặt trời dừng lại trên đó, phản chiếu ánh sáng chói mắt, cả phòng làm việc gần như bị bóng tối bao phủ, duy chỉ có người trong khung ảnh là phát sáng.
Trong lòng Tiêu Cù chấn động, rướn người tới cầm khung ảnh lên, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng và âm trầm.
Ngón tay sờ nhẹ lên khung ảnh, xúc cảm trên tay trơn nhẵn nhưng cũng lạnh như băng, giống như đang nhắc nhở hắn, Thịnh Vũ đã sớm không còn nữa rồi.
Tiêu Cù cụp mi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-thanh-lai-bai/3119147/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.