Ta Kháo,ở một ngày ba trăm nguyên, sao ngươi không đi cướp tiệm vàng đi!" Du Dương bốc hỏa,
A. vậy ngươi cứ coi như ta cướp đoạt của ngươi đi. Có bản lĩnh thì ngươi hãy cướp lại. Tửu quỷ nói
"Ách" thay đổi là bình thường Du Dương đã sớm đi tới đập hắn một trận (từ ngày có sức mạnh thằng này kinh người kinh dị),nhưng ngày hôm nay Du Dương không dám phát hỏa, võ giả tới cảnh giới "Ý biến" còn một phát chết luôn, mình còn chưa đủ trình. Quên đi, đành cứ cho qua vậy.
Du Dương theo tửu quỷ vào miếu đổ nát, miếu thờ không lớn, nhưng mọi thứ cũng coi như đầy đủ hết, chỉ là rách nát thôi, sợ rằng đã hoang phế trăm năm. Bất quá hai người dừng lại tại gian phòng coi như không tệ, nơi sạch sẽ nhất. ít nhất trời mưa không bị dột.
Trong phòng có cái bàn bị mất một chân, nhờ tựa ở góc tường mà nó vẫn còn được tiếp tục sứ mạng của nó. Bàn chỉ một, ghế cũng không hai, đã thế tửu quye còn chả nể nang gì mà ngồi xuống ăn ngon lành, hại hắn phải đứng lên.
Sau khi thấy thực lực kinh khủng của tửu quỷ, Du Dương phát hiện thực lực của chính mình thật là quá nhỏ bé! Vốn Du Dương là dự định tìm cách nhập cư trái phép đến mặt trăng đi cứu Trương Vũ Thiến, nhưng hiện tại nhìn lại, thực lực của chính mình còn thiếu xa xa.
Du Dương đưa ánh mắt lên trên người tử quỷ.
Du Dương suy tư một hồi, đối với kẻ đang ăn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-kien-vo-dich/2150675/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.