Có người đề xuất muốn điều binh Bắc Cương phòng Khiết Đan, quân Tây Bắc phòng nước Hạ đối kháng Mã Chí Thư. Nhưng hai chỗ đó trống không, Khiết Đan, nước Hạ thừa cơ mà xuống, giang sơn Đại Tống chỉ sợ nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy...
Nghĩ đến đây, không thấy Địch Thanh trả lời, Triệu Trinh quay đầu nhìn qua, thấy Địch Thanh lại nhìn ánh trăng bên chân trời. Thiếu niên đã từng làm chuyện không kể hậu quả, thô mãng, có chút thị quái đã không thấy. Y nhìn thấy chỉ là người đàn ông tang thương, u buồn lại mang phần khó dò.
Bây giờ y đoán không ra rốt cuộc Địch Thanh nghĩ cái gì.
- Địch Thanh, khanh nhất định muốn Hạ Tủng nhận sai?
Triệu Trinh mở miệng hỏi.
Địch Thanh chỉ trả lời một chữ:
- Phải.
Hắn ép bức người, không chỉ là vì nguyên cớ của mình. Năm đó Nguyên Hạo giả tạo thư , quăng cho Hạ Tủng, Hạ Tủng nhận được, như được chí bảo. Chính là bức thư đó làm Phạm Trọng Yêm bị trục xuất ra kinh thành, làm tân pháp thất bại nữa chừng. Đối với loại thần tử này, hắn hoàn toàn không muốn nhân nhượng.
Hậu quả của nhân nhượng, càng thê thảm và nghiêm trọng!
Triệu Trinh khẽ thở dài, thần sắc thành khẩn nói:
- Thật ra trẫm nghe Quách Quỳ nói, cũng rất tức giận Hạ Tủng. Trẫm đã lệnh ông ta nội trong ba ngày xin lỗi khanh. Nhưng ông ta bệnh rồi, bệnh rất nặng, hoàn toàn không thể ngồi dậy.
Địch Thanh cười lạnh, thầm nghĩ ta bệnh lão cũng bệnh? Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902952/quyen-3-chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.