Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:
Địch Thanh đối với Hương Ba Lạp nghi vấn rất nhiều, nhưng lúc gặp chạy nạn, ngược lại suy nghĩ tinh tường. Thấy Phi Tuyết nhìn dưới đất, Địch Thanh trong lòng hơi động, nói:
- Quách đại ca, dạ minh châu của đại ca cho đệ mượn dùng.
Hắn từ trong tay Quách Tuân cầm lấy dạ minh châu, chiếu xuống đất, xem một hồi, nói:
- Quả thật có chút kỳ quái.
Quách Tuân cũng đang nhìn ở đó, chỉ thấy phía trước lõm xuống một con đường, trên con đường đó là chút đá vụn, hỏi:
- Có gì kỳ quái?
Địch Thanh tiến lên mấy bước, để ý quan sát đá vụn đó nói:
- Quách đại ca, Phi Tuyết, tảng đá này không có góc cạnh, rất giống như bị nước bào mòn.
Quách Tuân gật đầu, lập tức tỉnh ngộ:
- Trong đây vốn có đường sông? Tảng đá đó cũng giống đá cuội trong sông, rõ ràng là trước đây không ngừng bị nước chảy bào mòn. Nếu đã có nước chảy, thì có đường sông.
Phi Tuyết có linh tính người thường khó có được, chẳng lẽ cô cho rằng, đường sông có thể thông lên mặt đất?
Địch Thanh phấn chấn nói:
- Trong này không có nước, hơi nước lại nặng, có thể là vì nước chảy có cửa ra. Mà cửa ra này, rất có thể sẽ thông lên mặt đất hoặc miệng hồ.
Quách Tuân thầm nghĩ, chỗ hướng nước chảy đi. Trong này đã là dưới đất, cho dù có cửa ra, cũng không thể xông tới mặt đất được? Càng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902946/quyen-3-chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.