Quách Tuân cười cười:
- Tuy Nguyên Hạo mạnh nhưng muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy. Thôi, đừng lề mề nữa, ta nhất định phải đi Sa Châu. Tri Thu, chuẩn bị xong hết chưa?
Còn chưa nói hết, trước cửa vang lên tiếng động, không bao lâu, Hàn Tiếu tiến đến, nói:
- Ta đã thăm dò được tin tức hiện tại Phủ Hưng Khánh cho phép ra nhưng không cho phép vào, có lợi cho chúng ta ra khỏi thành. Xe ngựa đã chuẩn bị xong hết rồi, dọc đường sẽ có khoái mã tiếp ứng chúng ta, chúng ta không nên làm lỡ hành trình.
Thấy Quách Tuân, Hàn Tiếu vô cùng kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.
Quách Tuân gật đầu, chậm rãi đứng lên, nói:
- Địch Thanh, đệ yên tâm, ta không sao. Đi thôi.
Y không nói thêm gì nữa, sải bước ra khỏi cổng.
Địch Thanh biết tính đại ca quật cường, bất đắc dĩ phải đi theo.
Mọi người hòa trộn vào trong đội thương ra khỏi thành không chút gặp nguy hiểm gì. Đợi sau khi ra khỏi thành nam,Quách Tuân vốn muốn dùng khoái mã đi Sa Chây, nhưng Địch Thanh thấy sắc trời đã tối, kiên quyết không đồng ý, nói phải ngồi xe ngựa qua một đêm trước đã.
Quách Tuân trầm ngâm chốc lát, cuối cùng đồng ý.
Mọi người lên một chiếc xe ngựa, Quách Tuân và Địch Thanh ngồi đối diện, Phi Tuyết lặng yên ngồi bên cạnh Địch Thanh, Diệp Tri Thu tự mình đánh xe ngựa dọc Hoàng Hà đi xuống, qua dãy núi Trường Thành mà đi.
Xe ngựa lóc cóc có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902926/quyen-3-chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.