Chương trước
Chương sau
Quách Tuân cười cười:

- Tuy Nguyên Hạo mạnh nhưng muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy. Thôi, đừng lề mề nữa, ta nhất định phải đi Sa Châu. Tri Thu, chuẩn bị xong hết chưa?

Còn chưa nói hết, trước cửa vang lên tiếng động, không bao lâu, Hàn Tiếu tiến đến, nói:

- Ta đã thăm dò được tin tức hiện tại Phủ Hưng Khánh cho phép ra nhưng không cho phép vào, có lợi cho chúng ta ra khỏi thành. Xe ngựa đã chuẩn bị xong hết rồi, dọc đường sẽ có khoái mã tiếp ứng chúng ta, chúng ta không nên làm lỡ hành trình.

Thấy Quách Tuân, Hàn Tiếu vô cùng kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.

Quách Tuân gật đầu, chậm rãi đứng lên, nói:

- Địch Thanh, đệ yên tâm, ta không sao. Đi thôi.

Y không nói thêm gì nữa, sải bước ra khỏi cổng.

Địch Thanh biết tính đại ca quật cường, bất đắc dĩ phải đi theo.

Mọi người hòa trộn vào trong đội thương ra khỏi thành không chút gặp nguy hiểm gì. Đợi sau khi ra khỏi thành nam,Quách Tuân vốn muốn dùng khoái mã đi Sa Chây, nhưng Địch Thanh thấy sắc trời đã tối, kiên quyết không đồng ý, nói phải ngồi xe ngựa qua một đêm trước đã.

Quách Tuân trầm ngâm chốc lát, cuối cùng đồng ý.

Mọi người lên một chiếc xe ngựa, Quách Tuân và Địch Thanh ngồi đối diện, Phi Tuyết lặng yên ngồi bên cạnh Địch Thanh, Diệp Tri Thu tự mình đánh xe ngựa dọc Hoàng Hà đi xuống, qua dãy núi Trường Thành mà đi.

Xe ngựa lóc cóc có chút xóc nảy, Địch Thanh tuy có muôn vàn tâm sự nhưng thấy sắc mặt Quách Tuân như thế, một câu hỏi cũng không thốt ra khỏi miệng được.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Quách Tuân lại mở miệng hỏi:

- Đệ nhất định kỳ lạ mấy năm nay ta đi đâu, vì sao không tìm đệ và tiểu Quỳ?

Nhắc đến Tiểu Quỳ, trong mắt Quách Tuân chưa sự dịu dàng và hoài niệm.

Những năm gần đây, y luôn nhớ hai người, một là Địch Thanh, một là Quách Quỳ. May mà hai người này đều bình an không xảy ra chuyện gì.

Địch Thanh nói:

- Quách đại ca, qua mấy ngày nữa rồi hãy nói sau.

Quách Tuân cười cười, nói:

- Thật ra trận đánh ở Tam Xuyên Khẩu, ta thật sự nghĩ mình đã chết, haizz...

Y thở dài, nhớ lại tình cản thảm liệt lúc đó, thần sắc buồn bã:

- Ta không thể cứu những huynh đệ đi theo ta, thật sự cũng muốn chết theo. Lúc đó tình hình hỗn loạn, sau khi ta giết trên trăm người cũng bị thương nghiêm trọng, lại trúng mấy mũi ten, cuối cùng đã bị ngã xuống ngựa, bị nước sông cuốn trôi không biết tới nào.

Địch Thanh nghe Quách Tuân nói lại rất bình thản, thầm nghĩ: “Quách đại ca có năng lực như vậy mà cũng không chống đỡ được, đủ thấy lúc đó huynh ấy thật sự là cửu tử nhất sinh.” Liền thoải mái nói:

- Quách đại ca, năm xưa huynh đã tận hết sức rồi, binh bại cũng không thể trách được huynh.

Thần sắc Quách Tuân lộ vẻ lạ lùng, lẩm bẩm:

- Vậy thì trách ai?

Thấy Địch Thanh kinh ngạc, Quách Tuân chuyển hướng câu chuyện, nói:

- Lúc đó người chết nhiều lắm, con sông đó gần như biến thành sông máu, thi cốt chồng chất, quân Hạ tìm không được ta thì tiếp tục truy sát qua đó. Sau khi ta tỉnh lại, phát hiện mình gần như đông cứng giữa sông, ta có thể tỉnh lại...coi như là một kỳ tích.

Trên mặt lộ vẻ khác lạ, một lát sau Quách Tuân mới nói:

- Sau khi ta tỉnh lại, dưỡng thương hơn một năm thương thế mới khá lên.

Địch Thanh muốn hỏi vì sao những ngày dưỡng thương Quách Tuân không gửi tin tức cho bọn hắn, nhưng thấy thần sắc Quách Tuân ảm đạm nên đành lẳng lặng chờ Quách Tuân nói.

Quách Tuân nói:

- Lúc đó ta nghe tiếng đệ lớn tiếng xông ra thì rất vui mừng, nhưng lúc đó tuy vết thương của ta đã khá hơn nhưng lại không có sức gì cả.

Địch Thanh thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Trong Thiên Hòa Điện, một kích sấm sét của Quách Tuân rõ ràng hơn hẳn năm xưa, sao Quách Tuân lại nói bản lĩnh không có là ý gì?

Quách Tuân nói:

- Ta biết lúc đó ta không có khả năng, không giúp được các đệ gì cả, nhưng bởi vì..

Dừng một chút, Quách Tuân lại không nói rõ vì sao, mà nói:

- Ta lo lắng rất lâu, trốn trong Thanh Đường thì bắt gặp Cốc Tư La.

Địch Thanh chấn động, chần chừ nói:

- Huynh thấy Cốc Tư La làm gì?

Quách Tuân liếc sang Phi Tuyết, cũng thấy Phi Tuyết nhìn qua, ánh mắt hai người gặp nhau, Phi Tuyết đột nhiên khẽ lắc đầu. Quách Tuân chuyển ánh mắt đi, gục đầu xuống, tay áo không có gió mà tự lay động.

Địch Thanh càng cảm thấy dường như giữa Quách Tuân và Phi Tuyết có quan hệ gì đó, hoặc là nói bọn họ không muốn nói với mình.

Xưa nay Phi Tuyết là vậy, nói chưa đến ba phần, nhưng vì sao Quách Tuân cũng đối với Địch Thanh hắn như vậy?

Mặc dù Địch Thanh không rõ manh mối trong đó, nhưng lại tin Quách Tuân, nên chờ đợi Quách Tuân giải thích. Hắn biết, nếu Quách Tuân biết bí mật Hương Ba Lạp, tuyệt đối sẽ không hề giấu diếm Địch Thanh hắn.

Quách Tuân cúi đầu một lát, mới nói:

- Cốc Tư La cũng từng bị ảnh hưởng bởi Ngũ Long...

- Điều này đệ đã biết. Là Phi Tuyết nói cho đệ biết.

Địch Thanh lập tức nói.

Quách Tuân lại nhìn về phía Phi Tuyết, trong mắt tràn ngập hàm ý phức tạp, lẩm bẩm:

- Đệ biết rồi? Ồ...sau khi ta gặp Cốc Tư La, hắn chia cho phần bản đồ, nói là địa đồ về Hương Ba Lạp, là con cháu họ Tào để lại.

Địch Thanh chấn động, vội la lên:

- Vậy bản đồ đó..hơn phân nửa là giả rồi! Thủ đoạn Nguyên Hạo độc ác, ra sức muốn phân tán bản đồ ra để một lưới bắt hết những người đi đến đó. Quách đại ca, huynh không đi chứ?

Dứt lời lại lấy trong người ra một phần bản đồ, đưa cho Quách Tuân, nói:

- Quách đại ca, hai phần bản đồ này một là của Chủng Thế Hành, một là công chúa đưa cho đệ. Huynh xem đi.

Thần sắc Quách Tuân kỳ lạ, chậm rãi nhận lấy hai phần bản đồ, mở xem phần bản đồ của Chủng Thế Hành tước, rồi nói:

- Đây là tấm bản đồ Cốc Tư La đưa cho ta!

Địch Thanh thấy trên mặt Quách Tuân không có chút gì ngạc nhiên phẫn nộ, rõ ràng là đã biết việc này thì thấp thỏm bất an, chỉ sợ Quách Tuân thực sự bị lừa, nhưng nghĩ lại, thì lại cười gượng, chẳng phải lúc này Quách Tuân đang khỏe mạnh ngồi trước mặt hắn đây sao?

Quách Tuân mở tấm bản đồ thứ hai mà Địch Thanh đưa cho, đột nhiên trên mặt lộ vẻ kích động, y xem tỉ mỉ khá lâu, sau đó mới buông tấm bản đồ xuống, lẩm bẩm:

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.

Địch Thanh không hiểu gì, hỏi:

- Quách đại ca, huynh hiểu cái gì?

Quách Tuân nói:

- Đệ nhìn hai tấm bản đồ này có gì khác nhau không?

Y đưa tấm bản đồ cho Địch Thanh, Phi Tuyết cũng nhìn. Địch Thanh nhận lấy xem một lát, ngẩng lên nói:

- Hai tấm bản đồ này có chút giống nhau, nhưng hình như lại có chỗ rất nhỏ khác nhau?

Quách Tuân cười gượng:

- Những điểm rất nhỏ đó thật sự là muốn lấy mạng người khác. Tấm bản đồ Đan Đan đưa cho đệ đích xác là không sai, nhưng...

Y lại nhìn Phi Tuyết, nói:

- Nhưng chỉ sợ Đan Đan cũng không rõ tình hình hiện tại của Hương Ba Lạp.

Địch Thanh nghe Quách Tuân nói vậy, vội hỏi:

- Quách đại ca, chẳng lẽ...huynh đã đến đó rồi?

Quách Tuân trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói:

- Không sai. Mấy năm qua ta đến gần Sa Châu thăm dò biết Hương Ba Lạp gần ngay Đôn Hoàng, dưới ba tòa núi lớn. Tình huống dưới đất vô cùng phức tạp, ta ở trong đó lòng vòng rất lâu mới tìm được cửa ra.

Một lát sau Địch Thanh mới nói:

- Quách đại ca, những năm gần đây huynh vẫn ở Sa Châu ư?

Giây phút đó, cảm giác trong lòng hắn rất kỳ lạ, mấy năm nay Quách Tuân bặt vô âm tín, thì ra là vẫn ở mãi Sa Châu là chỉ vì Địch Thanh hắn.

Quách Tuân như nhìn thấu tâm tư Địch Thanh, cười cười nói:

- Ta cũng không phải hoàn toàn vì đệ, lúc đó cũng không có gì, chỉ là hiếu kỳ muốn xem Hương Ba Lạp là gì nên mới tốn chút tâm tư đi tìm. Khi ta tìm được tấm bản đồ thì lập tức đi tìm theo tấm bản đồ đó, nơi đó quân Hạ coi giữ cực ít, nhưng...bẫy rập thì cực nhiều.

Địch Thanh cười khổ nói:

- Quách Đại ca, huynh trúng kế rồi, vậy Nguyên Hạo hắn là giết người địa phương trước rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.