Chương trước
Chương sau
Đợi chốc lát, Địch Thanh không nghe thấy thanh âm gì, quay sang nhìn Phi Tuyết, trong bóng tối cảm giác được Phi Tuyết đang nhìn hắn. Đó là một cảm giác kỳ lạ chứ không phải là nhìn thấy. Năm xưa trong mật thất dưới Lô Xá Na Phật, hắn cũng từng có cảm giác như thế.

-Lẽ nào đến hiện tại ngươi còn không biết đứa trẻ đó là ai?

Phi Tuyết khẽ thở dài đầy tiếc nuối, trong tiếc nuối còn có chút buồn vô cớ và sự cô đơn thất vọng.

Nàng tiếc nuối còn thể cảm thông, vì có nhiều chuyện Địch Thanh không biết, nhưng vì sao nàng buồn vô cớ và cô đơn thất vọng?

Địch Thanh chau mày khổ sở nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra đứa trẻ đó là ai. Sau một lúc, cuối cùng Phi Tuyết nói:

-Đứa trẻ đó họ Cổ...

Địch Thanh như bị sét đánh, ngây ra chốc lát, thất thanh nói:

-Lẽ nào ...đứa trẻ đó là Cốc Tư La?

Không biết bao lâu sau Phi Tuyết mới lẳng lặng đáp:

-Ngươi đã đoán đúng rồi!

Đứa trẻ họ Giả kia đúng là Cốc Tư La. Đứa trẻ làng Linh Thạch năm xưa bị thương nặng giờ đã trở thành Phật tử Cốc Tư La?

Địch Thanh biết đáp án này thì kinh hãi khó hiểu.

Đó là một đáp án khó tin, ai có thể nghĩ một đứa trẻ nhà nông năm xưa có liên quan đến Phật tử chí cao vô thượng đất Tạng chứ?

Bỗng nhiên hắn nhớ lại tình cảnh lúc trước tại Thổ Phiền Vương thấy Vương Duy Nhất. Địch Thanh từng hỏi Vương Duy Nhất, vì sao Cốc Tư La phải đến đất Tạng tìm Vương Duy Nhất, lẽ nào Cốc Tư La biết Vương Duy Nhất? Ngay lúc đó biểu cảm của Vương Duy Nhất có gì đó, có nói ‘Thật ra y..’ thì Vương Duy Nhất lại không nói gì thêm nữa. Địch Thanh vẫn cảm thấy Vương Duy Nhất có chút kỳ lạ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Giờ nghĩ lại, có thể Vương Duy Nhất muốn nói thật ra Cốc Tư La chính là đứa trẻ Linh Thạch kia.

Bởi vậy, có thể giải thích vì sao Cốc Tư La phải xin Vương Duy Nhất đến đất Tạng, mà Cốc Tư La xin Vương Duy Nhất bắt đầu theo y học rõ ràng là muốn nghiên cứu Ngũ Long, Hương Ba Lạp cùng với bí mật Phục Tạng.

Nhưng vì sao Cốc Tư La có thể trở thành Phật tử?

Tựa như Phi Tuyết đoán được suy nghĩ của Địch Thanh, nàng vốn có năng lực đoán được tâm tư của người khác:

- Cốc Tư La cảm nhận được sự thần kỳ của Ngũ Long, bởi vậy mới đến đất Tạng. Bởi vì hắn có tính lĩnh ngộ cực cao, lại có Ngũ Long kích phát năng lực, bởi vậy mới khác hẳn những đứa trẻ khác, thậm chí có thể thi triển thần thông đạt được từ Bát Nhã tâm kinh cho giáo đồ, mới được coi là Tạng Nhân do Phật tử chuyển thế mà cung phụng.

Địch Thanh thở dài, lẩm bẩm:

- Thì ra là thế.

Phi Tuyết lại nói:

- Ngươi cũng có điểm giống Cốc Tư La và cũng có chút khác biệt. Cấu tạo não bộ của ngươi cũng bị thay đổi, bởi vậy mới có thể cảm thụ được lực lượng của Ngũ Long, nhưng vì ngươi có nhiều thất bại, do đó trong lòng có quá nhiều ưu thương, Ngũ Long cảm thụ được sự đau buồn mãnh liệt của ngươi, lúc này mới có thể hưởng ứng cùng ngươi. Lẽ nào ngươi chưa bao giờ nghĩ tới tại sao trước khi Dương Vũ Thường trọng thương thì Ngũ Long lại lúc ẩn lúc hiện? Mà sau đó thì thần lực này của ngươi lại chẳng bao giờ mất đi?

Bản thân Địch Thanh nghĩ mãi cũng không lý giải được, chỉ lắc đầu.

Phi Tuyết nói:

- Bởi vì chỉ lúc ngươi đau buồn mãnh liệt nhất mới có thể tương ứng với Ngũ Long. Nếu lúc ngươi hạnh phúc, Ngũ Long rất khó cảm thụ được lòng của ngưi. Ngươi trải qua sự kích phát vô hình của Ngũ Long mới có thể phát huy nỗi buồn giận lên cảnh giới cao nhất, đạt tới lực lượng kỳ diệu nhất.

Mặc dù Phi Tuyết nói khó hiểu, nhưng Địch Thanh nghe lại hiểu. Địch Thanh bừng tỉnh, cuối cùng đã hiểu tất cả. Năm xưa lúc hắn có Ngũ Long, đầu óc lại đã từng trải qua tổn thương, nhiều áp lực, ưu thương sâu đậm nên rất nhanh linh ứng với Ngũ Long. Nhưng lúc hắn gặp Dương Vũ Thường, niềm hạnh phúc hiện hữu đã làm nhạt đi lực câu thông của Ngũ Long, chỉ có sau khi Dương Vũ Thương bị thương, nỗi bi thương sâu đậm không dứt mới phát huy lực lượng còn tồn tại này lên đỉnh điểm.

- Vậy…

Địch Thanh do dự giây lát định nói gì đó, Phi Tuyết đã nói:

- Bởi vậy không phải ngươi hại Dương Vũ Thường, mà là nhân họa, vốn không liên quan đến ý trời. Tội tại nhân tâm, sao liên quan đến Ngũ Long?

Địch Thanh thầm cảm kích lời giải khúc mắc này.

Trước đây lúc Tào Dật nói Ngũ Long là vật mang điềm xấu, nội tâm hắn vẫn nghĩ là mình hại Vũ Thường, nhưng nghe Phi Tuyết giải thích như vậy, sự áy náy trong nội tâm đối với Vũ Thường đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng tình yêu và nỗi nhớ của hắn đối với Vũ Thường chưa bao giờ giảm.

- Cảm ơn cô.

Địch Thanh khẽ nói, dừng chốc lát, lại hỏi:

- Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Ngũ Long?

Trong lòng nghĩ: “Sao Phi Tuyết lại biết nhiều về Ngũ Long mà kể lại như thế? Nàng có liên quan gì với Hương Ba Lạp?

Sự nghi hoặc này vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn nhưng mãi chưa có đáp án.

Phi Tuyết nói:

- Chẳng lẽ người không cảm nhận khả năng của Nguyên Hạo không hề tầm thường hay sao?

Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ hắn cũng từng cảm ứng với Ngũ Long?

Phi Tuyết u ám lắc đầu nói:

- Hắn chưa từng gặp Ngũ Long, nhưng hắn đã từng tiếp cận Hương Ba Lạp, chiếm được thụ lực của thần.

Địch Thanh như bị một cú sốc, cảm giác tim như bắn ra khỏi lồng ngực, trong bóng tối huyết mạch sôi sục, nôn nóng sợ Phi Tuyết không nói gì thêm nữa.

Một người nhận được thụ lực của thần, nghe có vẻ thật khó tin. Nếu là trước đây khi Địch Thanh chỉ là cậu bé nhà quên, chắc chắn cho rằng lời nói này là vô căn cứ, nhưng trải qua mấy năm mưa gió, hắn biết mình đang tiếp cận dần đến một kiến thực mà thiên địa chưa từng có.

- Hắn nhận được thần thụ lực, được thần giúp làm việc cũng giống như chiếm được Ngũ Long, có được có mất, hắn chiếm được năng lực nhưng cũng phải cố gắng ở mức cao nhất.

Trong lúc nói chuyện Phi Tuyết đi đi lại lại, lúc nói đến đây, nàng dừng bước, nói tiếp:

- Nhưng theo ta được biết, thần lực mà Nguyên Hạo chiếm được nhưng lại gánh chịu được những hậu quả xấu.

Địch Thanh không hiểu ý Phi Tuyết nói, còn đang trầm ngâm, Phi Tuyết đã nói tiếp:

- Nói đơn giản, chính là Nguyên Hạo đồng ý với yêu cầu của thần, chiếm được năng lực phi phàm nhưng lại phải gánh chịu hậu quả, nếu không tuân thủ sẽ phải chết!

Địch Thanh chấn động, còn định hỏi tiếp, chợt cảm giác bàn tay lạnh băng mềm mại của Phi Tuyết nắm tay mình, hạ thấp giọng nói:

- Tới rồi, đừng lên tiếng.

Tới rồi? Tới đâu?

Địch Thanh bị lời Phi Tuyết hấp dẫn, trong lúc nhất thời quên tình cảnh của bản thân, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình còn đang ở dưới đường ngầm của vương cung nước Hạ. Hắn bị Phi Tuyết dẫn đi khá xa, lúc này là nơi nào?

Phi Tuyết buông tay Địch Thanh ra, hình như đang tìm gì đó xung quanh. Sau một lát, Phi Tuyết lại dẫn Địch Thanh đi lên một đoạn, Phi Tuyết gõ gõ từng chỗ trên thạch bích, chỗ đỉnh đầu chợt không một tiếng động tách ra, có ánh sáng chiếu đến, đồng thời có tiếng chuông và khánh vọng đến.

Trong không khí sực nức mùi nến.

Địch Thanh vừa nghe thanh âm đó, lại ngửi thấy mùi hương đó lập tức nghĩ đến thời gian trước tại Thanh Đường, bất chợt nhìn sang Phi Tuyết, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Địch Thanh chấn động, chợt có ý nghĩ lóe lên trong đầu nhưng không thể nắm bắt được.

Phi Tuyết dời ánh mắt đi, nhưng Địch Thanh cảm nhận được tiếng thở dài khe khẽ của Phí Tuyết. Phi Tuyết vốn không thở dài thành tiếng, nhưng đó là do hắn cảm nhận được.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:

- Ta muốn lập tức đi Hương Ba Lạp trước.

Thanh âm đó cao ngạo tự nhiên, tràn đầy nghiêm nghị. Địch Thanh nghe được thì chấn động, đó chính là giọng nói của Gia Luật Hỉ Tôn.

Ở đây hình như là miếu Gia Tự?

Sao Gia Luật Hỉ Tôn lại ở gần đây? Đây là đâu? Hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy đỉnh miếu thờ cao cao được chống đỡ bởi lưng một tượng phật, nên không thấy rõ đến hết.

Địch Thanh rơi vào trầm tư, nghĩ đây chắc là Hộ Quốc Tự của vương cung nước Hạ. Cửa ra của địa đạo này ngay mặt sau của Hộ Quốc Tự Phật!

Nước Hạ cũng giống như Thổ Phiên đều là Quảng tu phật tự. Địch Thanh có chút quen thuộc đối với vương cung nước Hạ, biết xung quanh vương cung chỉ có một chùa chiền lớn nhất, đó chính là Hộ Quốc Tự của nước Hạ.

Ám đạo thông đến Hộ Quốc Tự cũng không thần kỳ, so với Đức Minh được xây dựng năm xưa thì đã nghĩ được dùng Hộ Quốc Tự để bảo mệnh. Nhưng vì sao Gia Luật Hỉ Tôn lại ở đây?

Nếu là trước đây Địch Thanh biết Gia Luật Hỉ Tôn ở ngay gần, chắc chắn sẽ ra mặt để gặp. Nhưng trải qua một trận đánh kinh tâm động phác tại Thiên Hòa Điện, hắn đã cảm giác được Gia Luật Hỉ Tôn âm trầm khác xa so với tưởng tượng của hắn. Lúc trước Gia Luật Hỉ Tôn mặc dù mời Địch Thanh hắn gia nhập liên minh Khiết Đan, nhưng hắn cảm giác được, sự hứng thú dò xét của Gia Luật Hỉ Tôn càng lúc càng rõ rệt, huống hồ…Gia Luật Hỉ Tôn cũng muốn đi Hương Ba Lạp, mục đích của y là gì?

Lại nghe một giọng nói lên tiếng:

- Đều đã kiểm tra, cái này…tốt rồi. Ta đã bố trí xong từ lâu rồi. Hôm nay ngọc tỷ tới tay, chỉ cần đưa cho Mục Liên Vương đang canh giữ Sa Châu, hắn không biết…chuyện của Ngột Tốt, chắc chắn tưởng rằng lệnh của Ngột Tốt, sẽ cho ngươi tiến vào Hương Ba Lạp.

Thanh âm kia cực kỳ khẽ, ngữ điệu còn có chút lỗ mãng. Địch Thanh nhận ra đó là giọng nói của Một Tàng Ngoa Bàng.

Địch Thanh lại nghe Gia Luật Hỉ Tôn nói:

- Vậy lúc này không nhưng phải phong tỏa tin tức, mà còn phải làm nhanh để tránh gây biên.

Một Tàng Ngoa Bàng chần chừ nói:

- Thế nhưng…Ngột Tốt…thật sự đã chết?

Y vẫn còn sợ hãi sâu đậm đối với Ngột Tốt, đến hiện giờ chưa ngơi bớt.

Gia Luật Hỉ Tôn hừ lanh một tiếng, nói:

- Dù ngươi không tin ta thì cũng nên tin Một Tàng Ngoa Bàng. Độc trên đao là do Một Tàng Khoa Bàng hạ, Nguyên hạo bị Quách Tuân đánh cho trọng thương, lại bị kịch độc gây thương tích, nếu không chết, ta sẽ theo họ ngươi!

Một Tàng Ngoa Bàng vội hỏi:

- Tiểu nhân tuyệt đối không dám không tin Đô Điểm kiểm, nhưng lúc này căn bản không tìm được thi thể của Nguyên Hạo, chúng ta làm gì bây giờ?

Gia Luật Hỉ Tôn nói:

- Một Tàng Ngộ Đạo của Một Tàng gia tại kinh thành kinh doanh mấy năm nay, quy mô trong nước không nhỏ, nói thế nào ngươi cũng là quốc cữu, có chút uy phong.

Địch Thanh chỉ nghe tiếng cười khổ của Một Tàng Ngoa Bàng, nhớ lại bộ dạng hèn mọn của người này, đúng thật là tạo hóa trêu ngươi.

Lần này nước Hạ có biến lớn, ai có thể nghĩ người đắc thế cuối cùng sẽ là ai? Gia Luật Hỉ Tôn nói không sai, từ lúc gia tộc Dã Lợi nước Hạ bị thất thế, Một Tàng Ngộ Đạo tiếp quản quân quyền, Một Tàng gia đã phát triển hưng thịnh, nếu Nguyên Hạo chết, thay thế Nguyên Hạo chính là gia tộc Một Tàng.

- Chẳng phải lúc này Một Tàng thị vừa sinh con trai Lượng Tộ đó sao?

Gia Luật Hỉ Tôn nói:

- Một Tàng thị được Nguyên Hạo sủng ái nhất, ngươi thân là quốc cữu, lập Lượng Tộ làm hoàng đế, ai dám phản đối?

- Thế nhưng Thái Tử là…Ninh Lệnh Ca mà.

Một Tàng Ngoa Bàng lắp bắp.

Trong giọng điệu của Gia Luật Hỉ Tôn tỏ vẻ không còn kiên nhẫn:

- Ninh Lệnh Ca là con của nữ nhân tạo phản, đâm Ngột Tốt một đao. Loại nghịch tử này ai ai cũng có thể giết. Lúc này người trong đại điện biết được sự việc, người không đầu nhập vào đều bị giết để cúng thất tuần bát bát, ai biết chân tướng sự việc rốt cuộc là như nào đâu? Năm xưa Nguyên Hạo uống máu ăn thề liên kết với ba mươi sáu tộc người Khương để lập quốc, nhưng lại không tuân theo lời thề, nhiều lần giết hại người trong tộc, rất nhiều tù trưởng bất mãn hắn, ngươi phế đi Ninh Lệnh Ca, lập Lượng Tộ lên làm hoàng đế, ta dám nói ngươi phản đối ngươi thì ít, người ủng hộ ngươi sẽ nhiều, chỉ cần ngươi dùng thủ đoạn lôi kéo, bảo đảm ngươi sẽ nắm quyền lớn trong tay. Thi thể của Nguyên Hạo, ta nghĩ vẫn còn ở trên mặt đất, nhưng hắn không còn thuốc nào chữa được rồi, chỉ có con đường chết thôi. Chỉ cần ngươi phái nhiều hộ vệ đi tìm là được. Đúng rồi, ngọc tỷ đâu, mang đến rồi đúng không?

Một Tàng Ngoa Bàng khúm núm nói:

- Rất nhanh là đến, còn phải chờ kiểm tra một chút.

Địch Thanh nghe vậy tim lạnh giá, thầm nghĩ Gia Luật Hỉ Tôn này không hổ là người được tín nhiệm nhất của Gia Luật Tông Chân, dễ dàng trêu đùa với quyền mưu. Bởi vậy mà Một Tàng Ngoa Bàng đơn giản năm, người Khiết Đan là họa tâm phúc lớn của Nguyên Hạo, có thể khống chế nước Hạ. Hơn nữa Gia Luật Hỉ Tôn có dã tâm bừng bừng, chỉ sợ không lâu nữa dưới sự kiến nghị của Gia Luật Hỉ Tôn, Khiết Đan sẽ động binh với Đại Tống.

Nhưng nghe khẩu khí của Gia Luật Hỉ Tôn thì dường như vô cùng quan tâm tới Hương Ba Lạp, vượt xa sự sống chết của Nguyên Hạo. Gia Luật Hỉ Tôn nóng lòng đi tìm Hương Ba Lạp, là vì cái gì?

Vừa nghĩ đến Gia Luật Hỉ Tôn vì trận chiến này, nói vậy chắc cũng ẩn nhẫn nhiều năm. Tình thế bắt buộc, Địch Thanh càng không dám xuất hiện ra.

Qua thời gian một nén hương, chợt nghe tiếng reo của Một Tàng Ngoa Bàng nói với Gia Luật Hỉ Tôn:

- Đã kiểm tra xong, ngọc tỷ tới rồi. Ngươi cầm đi, nhất định phải để Mục Liên Cung mời ngươi tiến vào Hương Ba Lạp.

Trong giọng điệu của Gia Luật Hỉ Tôn cũng mang sự vui mừng, nói:

- Phi Ưng, hiện tại ta đã chuẩn bị thỏa đáng hết cho ngươi, giờ thì trông cả vào ngươi, ngươi đừng để ta phát hiện ngươi lừa dối ta!

Địch Thanh rùng mình, không ngờ Phi Ưng cũng ở chỗ này. Lúc ở Thiên Hòa Điện, Nguyên Hạo một tiễn bắn trúng Phi Ưng, lúc đó hắn thấy Phi Ưng ngã xuống, không ngờ lại chưa chết.

Nghe giọng nói suy yếu của Phi Ưng từ xa vọng tới:

- Ngươi yên tâm đi. Trên đời này chỉ có ta mới có thể khiến thần Hương Ba Lạp nghe lời thôi.

Mặc dù yếu ớt nhưng vẫn đầy cuồng vọng như trước.

Địch Thanh thầm nghĩ, Phi Ưng không chết nhưng bị trọng thương, Phi Ưng và Gia Luật Hỉ Tôn có giao ước gì mà khiến Gia Luật Hỉ Tôn không tiếc phản bộ Gia Luật Tông Chân giúp đỡ Phi Ưng?

Chợt nghe Gia Luật Hỉ Tôn lẩm bẩm:

- Ta thật sự hy vọng lời ngươi nói là thật.

Trong giọng điệu lại không có ý uy hiếp, nhưng đầy hàm ý lạnh băng khiến người khác lạnh run.

Sau đó Địch Thanh chợt nghe tiếng bước chân ra ngoài, Một Tàng Ngoa Bàng cung kính nói:

- Đô Điểm Kiểm đại nhân đi thong thả.

Tiếp theo, trong chiều miếu không còn tiếng động nào nữa, tựa như chỉ còn lại phật điện.

Địch Thanh hật không thể đi theo Gia Luật Hỉ Tôn đến Hương Ba Lạp trước, nhưng biết không thể nào thực hiện được. Hắn quay sang nhìn Phi Tuyết, thấy trong mắt nàng đầy ý mê hoặc, lẩm bẩm:

- Lẽ nào Phi Ưng thật sự tìm được rồi? Vậy...chẳng phải là nguy rồi?

Trên mặt hắn đột nhiên lộ vẻ lo lắng, Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, nói:

- Địch Thanh, không được, chúng ta phải tới Hương Ba Lạp trước họ.

Mặc dù Địch Thanh không biết vì sao Phi Tuyết lại nôn nóng, nhưng hắn sao không muốn sớm đến Hương Ba Lạp chứ?

Nhưng dựa vào năng lực của hai người vào lúc này, có thể tới Hương Ba Lạp trước được không?

Phi Tuyết vốn là một cô gái trầm tĩnh như nước, cả đời Địch Thanh chỉ cảm thấy Phi Tuyết luôn có vẻ bề ngoài bình tĩnh hơn bất cứ ai. Không ngờ Phi Tuyết lại nhìn sang Địch Thanh, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nói:

- Nếu Phi Ưng thật sự tìm được rồi...chúng ta phải cắt đứt đường ra của họ.

Những lời này nàng đã nói một lần rồi, Địch Thanh không biết Phi Ưng tìm được gì mà khiến Phi Tuyết bất an như thế, bèn nói:

- Chờ chút...để ta nghĩ cách.

Hắn nhớ lúc Gia Luật Hỉ Tôn vừa mới đi còn khẳng định gần Hộ quốc tự còn có thị vệ nước Hạ, phải chờ toàn bộ thị vệ này bỏ chạy thì hắn mới dẫn Phi Tuyết rời khỏi đây được.

Chỉ cần tìm được đám người Quách Tuân, tất cả đều đâu có đó. Địch Thanh suy tính ổn thỏa, không ngờ Phi Tuyết ra khỏi lòng đất, liền nhảy lên phật đài, lại từ phật đài nhảy xuống, thấy thần sắc của nàng cực kỳ lo lắng bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.