Chương trước
Chương sau
-Diệu Ca, ngươi đi đi...

Nguyên Hạo định nói gì nữa, đột nhiên ánh mắt chăm chú, cầm tay Trương Diệu Ca, khàn giọng nói:

-Ngươi...

Một dòng máu đen từ khóe miệng Trương Diệu Ca chảy xuống, qua đôi môi mọng đỏ xuống chiếc cằm trắng như ngọc, nhìn mà giật mình.

Trương Diệu Ca trúng độc? Sao Trương Diệu Ca lại trúng độc được?

Nguyên Hạo lo sợ nghi hoặc, tâm tư xoay chuyển vẫn không tìm được nguyên do Trương Diệu Ca trúng độc. Đợi khi đứng lên mới phát hiện trời đã tối.

Tay Trương Diệu Ca vẫn nhẹ nhàng nắm tay Nguyên Hạo.

Cái nắm chặt này như thiên trường địa cửu.

-Không cần nghĩ...là ta tự hạ độc mình.

Trong nụ cười của Trương Diệu Ca mang theo cả sự cô đơn, cùng với tình cảm riêng tư đầy rối loạn.

-Vì sao?

Nguyên Hạo giật mình, định hỏi tiếp rồi chợt hiểu, ngây người ra đó.

Trương Diệu Ca không đáp, chỉ khẽ nói:

-Ta sợ cô đơn.

Giờ khắc này, nàng không kìm nén được nữa, nước mắt rơi xuống.

Nàng không có gì giải thích, Nguyên Hạo đi, nàng ở lại còn có ý nghĩa gì. Nguyên Hạo đi, nàng không chịu được sự ly biệt. Nguyên Hạo đi, nàng muốn đi cùng Nguyên Hạo một đoạn đường. Cả đời này của nàng chỉ sống vì Nguyên Hạo.

Cả người Nguyên Hạo run lên kịch liệt, mặc dù Trương Diệu Ca chưa từng nói gì, nhưng hắn đã hiểu hết thảy, hóa ra có rất nhiều chuyện không cần hỏi nguyên do.

Nếu như nhất định phải hỏi mục đích Trương Diệu Ca ở lại bên y, vậy thì chỉ có ba chữ...nàng yêu y!

Đơn giản không cần phải suy nghĩ nhiều, đơn giản không cần có nguyên do.

Nguyên Hạo đột nhiên ôm lấy Trương Diệu Ca, trong đôi mắt tràn đầy chí lớn cuối cùng đã có tình cảm nhìn vào đôi mắt của Trương Diệu Ca:

-Nàng tội tình gì phải làm vậy...

Trương Diệu Ca nở nụ cười, trong nụ cười mang theo sự giải thoát:

-Ta không hề phản bội huynh...

-Ta biết, ta biết.

Nguyên Hạo liên tục gật đầu, không biết tư vị trong lòng là gì. Mặc dù y tự xưng là năm chắc tâm tư kẻ khác, nhưng xem ra chưa bao giờ hiểu được lòng của nữ nhân.

Nhưng Trương Diệu Ca lại nghĩ:

“Huynh cái gì cũng không biết, huynh cái gì cũng không biết. Huynh căn bản không biết ta không hề thích nhất thống gì cả, Diệu Ca Thiên Nhạc ta chỉ thích yên lặng ngồi bên cạnh huynh, để huynh nhìn ta như thế. Cuối cùng ta cũng đã đợi được giờ khắc này rồi...”

Giờ khắc này, thật sự nàng đã đợi lâu lắm rồi.

-Ngột Tốt...Ta có thể cầu xin một chuyện được không?

Hơi thở Trương Diệu Ca dần yếu đi, nhưng lại không có chút sợ hãi. Nàng đột nhiên hiểu tâm tư của Đan Đan, tuy rằng đã muộn.

-Nàng nói đi.

Nguyên Hạo nhìn thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt, trong lòng chợt có sự sợ hãi. Y quên mất mình sắp chết, thầm nghĩ chỉ muốn trả bằng bất cứ giá nào để nữ tử trong lòng mình được sống.

-Dưới cái rương màu đỏ có một cây sáo. Huynh có thể thổi một khúc được không?

Trương Diệu Ca yếu ớt nói. Nàng kiệt sức không thể biểu đạt nỗi thống khổ, nhưng nàng không muốn che giấu tâm ý nữa.

Nguyên Hạo ôm Trương Diệu Ca quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc rương bằng gỗ lim ngay bên cạnh chân. Mở ra, bên trong là những ngân châm dài ngắn không đồng nhất, còn có hai ngăn, mỗi ngăn có mười hai hộc chứa đủ các loại thuộc đầy màu sắc, có thể điều phối thành thuốc giải, cũng có thể điều phối thành thuốc độc trí mạng.

Nửa phần trên khác của chiếc rương có bày một tấm lụa đỏ, tấm lụa đỏ đã cũ, xốc tấm lụa đỏ lên, phía dưới chỉ có một ô vuông, trong ô vuông này đặt một cây sáo trúc.

Trúc địch màu xanh ngắt, rất bình thường, thân trúc trơn mượt, không biết đã bao lần được bàn tay ngọc kia vào những đêm yên tĩnh lấy ra xoa vuốt.

Thấy sáo trúc kia, Nguyên Hạo chấn động nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước.

Trên đỉnh núi xanh thẳm đó, y thổi sáo trúc, nghĩ đến đại nghiệp, cách đó không xa là một cô gái vừa được y cứu. Cô gái kia dường như đối lập với núi xanh, yên lặng nhìn, còn y lại không để tâm tới.

Thổi xong, y quay lại, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo kia đang nhìn mình. Cô gái chợt bối rối cúi xuống nhìn cây sáo trên tay y, nhìn vô cùng chăm chú, chăm chú như để che giấu lòng mình.

Y cười, hỏi:

-Ngươi thích thổi sáo phải không?

Khi đó y hăng hái, khi đó y không có sát khi như này. Mặc dù y ở địa vị cao vời nhưng với cô gái trước mặt lại chưa từng tỏ ra kiêu ngạo.

Y thấy cô gái gật đầu, thì nói:

-Được, vậy ta dạy ngươi thổi sáo. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện...

Thấy cô gái ngẩng lên, mắt to thăm thẳm, tóc đen dài nhẹ tung bay. Chí lớn của y tràn ngập trong mắt, chậm rãi nói:

-Ta muốn thành Đế Thích Thiên, ta muốn sáng lập Bát Bộ, ta muốn thống lĩnh thiên hạ, mà ngươi muốn học thổi sáo thì phải học rất nhiều rất lâu, sau này ngưi...là Phi Thiên của ta...là Bộ Chủ của Kiền Đạt Bà Bộ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.