-Diệu Ca, ngươi đi đi...
Nguyên Hạo định nói gì nữa, đột nhiên ánh mắt chăm chú, cầm tay Trương Diệu Ca, khàn giọng nói:
-Ngươi...
Một dòng máu đen từ khóe miệng Trương Diệu Ca chảy xuống, qua đôi môi mọng đỏ xuống chiếc cằm trắng như ngọc, nhìn mà giật mình.
Trương Diệu Ca trúng độc? Sao Trương Diệu Ca lại trúng độc được?
Nguyên Hạo lo sợ nghi hoặc, tâm tư xoay chuyển vẫn không tìm được nguyên do Trương Diệu Ca trúng độc. Đợi khi đứng lên mới phát hiện trời đã tối.
Tay Trương Diệu Ca vẫn nhẹ nhàng nắm tay Nguyên Hạo.
Cái nắm chặt này như thiên trường địa cửu.
-Không cần nghĩ...là ta tự hạ độc mình.
Trong nụ cười của Trương Diệu Ca mang theo cả sự cô đơn, cùng với tình cảm riêng tư đầy rối loạn.
-Vì sao?
Nguyên Hạo giật mình, định hỏi tiếp rồi chợt hiểu, ngây người ra đó.
Trương Diệu Ca không đáp, chỉ khẽ nói:
-Ta sợ cô đơn.
Giờ khắc này, nàng không kìm nén được nữa, nước mắt rơi xuống.
Nàng không có gì giải thích, Nguyên Hạo đi, nàng ở lại còn có ý nghĩa gì. Nguyên Hạo đi, nàng không chịu được sự ly biệt. Nguyên Hạo đi, nàng muốn đi cùng Nguyên Hạo một đoạn đường. Cả đời này của nàng chỉ sống vì Nguyên Hạo.
Cả người Nguyên Hạo run lên kịch liệt, mặc dù Trương Diệu Ca chưa từng nói gì, nhưng hắn đã hiểu hết thảy, hóa ra có rất nhiều chuyện không cần hỏi nguyên do.
Nếu như nhất định phải hỏi mục đích Trương Diệu Ca ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902920/quyen-3-chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.