Có rất nhiều chuyện Địch Thanh không hiểu.
Hắn không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, hắn không hiểu vì sao Phi Tuyết lại đến, hắn không hiểu sao Quách Tuân bỗng dưng xuất hiện, mấy năm nay đã đi đâu...
Địch Thanh rất mệt mỏi, dù hắn không muốn tham dự chém giết, nhưng say mộng anh hùng vẫn luôn áp chế hắn, con đường này quá bôn ba đau đớn, hắn thật sự mệt mỏi rồi.
Nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng nhìn vào đôi mắt Nguyên Hạo.
Rất nhiều chuyện dù ngươi có hiểu hay không thì sự việc cũng sẽ kết thúc. Nguyện vọng con người luôn luôn thay đổi, Nguyên Hạo cũng không ngoại lệ. Nguyên Hạo muốn diệt trừ phản nghịch, Nguyên Hạo muốn thu phục Quách Tuân và Địch Thanh, Nguyên Hạo muốn nhất thống thiên hạ, nhưng cuối cùng Nguyên Hạo vẫn muốn giết Địch Thanh.
Nguyện vọng của Địch Thanh cũng nhiều, nhưng hắn lúc này chỉ muốn để Phi Tuyết chạy trốn.
Hắn không quan tâm vì sao Phi Tuyết lại đến, nhưng hắn biết nếu không có Phi Tuyết, hắn đã sớm không thể đứng ở chỗ này. Dưới sự bức ép của Nguyên Hạo, Địch Thanh lại tiến lên một bước, hít một hơi thật sâu.
Hắn dù không có chút lực để liều mạng, nhưng vẫn có dũng khí chiến đấu.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không hề sợ chết, năm xưa lúc rời khỏi quê hương, hắn biết mình có thể sẽ chết, nhưng vẫn xuất một kiếm đâm chết Tăng Trưởng Thiên Vương. Cho tới bây giờ, nếu như đúng là phải chết, hắn cũng muốn chiến đấu.
Nguyên Hạo ngồi đó nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902918/quyen-3-chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.