Chính là trong mật thất đen kịt đó, thân thể Phi Tuyết lay động chăm chú nhìn hắn, tròng mắt đen trắng phân minh làm cho người ta nhìn không thấy chút gợn sóng:
-Huynh tại Thừa Thiên Tế cứu ta, ta muốn cứu huynh một lần, như vậy, chúng ta không ai nợ ai.
-Tại vùng biên giới Tây Tạng, có một truyền thuyết…nói rằng hai người không còn thiếu nợ nhau…kiếp sau…sẽ không gặp lại!
Hắn lúc đó cho rằng, Phi Tuyết không muốn lại bị hắn liên luỵ, do đó kiếp sau cũng không muốn gặp hắn, không ngờ Phi Tuyết là gạt hắn.
Thì ra hai người không thiếu nợ lẫn nhau, kiếp sau sẽ thật lòng yêu nhau, sẽ không còn ân oán vướng mắc.
Tại sao Phi Tuyết muốn gạt hắn?
Vẫn còn nhớ đó là ánh mắt thất vọng, trong đó, tràn đầy sự cầu khẩn:
-Địch Thanh, ngươi hứa với ta, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai, được chứ?
Hắn đến nay mới hiểu rõ tất cả, nhưng không phải quá muộn rồi sao?
Vậy hắn và Vũ Thường thì sao, kiếp nay còn nhiều vướng víu như vậy, vậy kiếp sau sẽ lại còn gặp nhau không? Lúc này có vầng trăng sáng, vầng trăng như hình cái móc câu, gấp khúc như đôi mày đầy suy tư! Địch Thanh nhìn ánh trăng lạnh lùng ấy tĩnh mịch xuyên qua cửa sổ rơi trên hành lang vắng lặng của nhà lao, hiện ra tia sáng ảm đạm, trở nên ngây dại…
Nguyên Hạo chau mày, nhìn vầng trăng gấp khúc, sau mợt lúc lâu mới nói:
-Diệu Ca, đa tạ ngươi đã ở cùng với ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902907/quyen-3-chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.