-Ngươi sai rồi.
A Lý đột nhiên giận dữ hét:
-Không phải người nào cũng nghĩ như ngươi. Ngươi đem bọn ta đến đây, có phải muốn uy hiếp một việc?
Cậu tuy tuổi nhỏ, nhưng có thể nhìn thấu.
Trong nụ cười của Một Tàng Ngộ Đạo có vài phần lãnh ý, cuối cùng gật đầu nói:
-Ngươi nói vừa đúng, vừa không đúng, tính mạng của hai người cuối cùng của tộc Vệ Mộ các ngươi không quan trọng như các ngươi nghĩ.
Chuyển qua nhìn Địch Thanh nói:
-Địch tướng quân,
Ngột Tốt nói rồi, Thiên Đô điện ngày mai rất náo nhiệt, hắn mời Địch tướng quân ngày mai quang lâm, đứng trước mặt nhiều người, nói quyết định của ngươi. Sự sống chết của hai người này, đương nhiên do tướng quân quyết định.
Nói xong, Một Tàng Ngộ Đạo xoay người muốn đi, A Lý lại bi thương cười đáp:
-Ngươi sai rồi…
Cậu đột nhiên đứng dậy, bỗng dưng phẫn nộ hét lên một tiếng, dập đầu vào bức tường đá xanh.
Địch Thanh trên mặt biến sắc, giơ tay kéo lại, “a” một tiếng:
-Đừng!
Nếu là thân thủ trước đây của hắn, muốn kéo A Lý về sẽ không tốn bao nhiêu sức, nhưng hắn đi đường cũng suy yếu, sao có thể kéo được A Lý đang quyết liệt thế chứ?
“Bang” một tiếng lớn, Địch Thanh lảo đảo đuổi đến, A Lý đã mềm nhũn ngã xuống, trên trán đầy máu tươi.
Địch Thanh ôm lấy A Lý, khản giọng nói:
-A Lý, sao đệ ngốc như vậy?
Vệ Mộ Sơn Thanh ở bên bị doạ đến đờ đẫn, nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902905/quyen-3-chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.