Chương trước
Chương sau
Hóa ra người mặc thanh y thiết giáp là Niết Hốt Nhĩ, vốn là bà con của Tiêu thái hậu. Còn cái tên Tiêu Hàn Nô là gia nô của Tiêu thái hậu. Tiêu thái hậu bắt giam Tề Thiên thái hậu, tự lập mình làm Thái hậu. Thân thích trong nhà, thậm chí là gia nô cũng đặc biệt đề bạt. Ra vào trong cung như vào chỗ không người.

Niết Hốt Nhĩ và Tiêu Hàn Nô đều là người mà Tiêu thái hậu rất coi trọng. Cả hai người này cùng lộ diện, chứng tỏ Tiêu thái hậu đã ngả bài với Da Luật Tông Chân.

Tiêu Thất Địch thấy Da Luật Tông Chân nắm chặt hai tay, thần sắc phẫn nộ rốt cuộc kiềm chế không được, xoay người lên ngựa phóng ra khỏi doanh trại, quát lớn:

- Niết Hốt Nhĩ, Tiêu Hàn Nô, Thánh Thượng đang ở đây, các người lại dám xuất binh, thực sự muốn tạo phản sao?

Tiêu Hàn Nô cười ha hả:

- Tiêu Thất Địch, tạo phản chính là ngươi đấy. Chúng ta nghe thấy Thánh Thượng bị ngươi giam cầm tại doanh trại thì lúc này mới mang binh đến cứu. Ngươi nhanh chóng giao Thánh Thượng ra, ta sẽ nói tốt với Thái hậu vài câu, tha chết cho ngươi. Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực, ta chỉ sợ không bảo đảm được cho ngươi.

Tiêu Thất Địch bị Tiêu Hàn Nô cắn ngược lại một cái, tức giận hắng giọng nói:

- Đám nô tài các người, dám trước mặt lão phu kiêu ngạo như vậy, muốn lẫn lộn phải trái?

Không kiên nhẫn được nữa, Da Luật Tông Chân liền thúc ngựa ra, cao giọng nói:

- Tiêu Hàn Nô, Quốc cữu đối với trẫm trung thành và tận tâm. Trẫm hỏi, ngươi nếu thực sự cứu giá, còn không mau lui ra?

Phản quân thấy Da Luật Tông Chân rời khỏi doanh trại thì liền xôn xao. Những người này hoặc biết tâm tư đích thực của Thái hậu, hoặc mù quáng nghe theo thì khi quốc chủ xuất hiện, liền khó tránh khỏi vài phần bất an.

Tiêu Hàn Nô thấy như vậy, chỉ thẳng một ngón tay nói:

- Ngươi là người phương nào, dám ngang nhiên mạo nhận quốc chủ? Tiêu Thất Địch, ngươi nhốt quốc chủ, lại còn tìm một người giả mạo làm rối loạn quân tâm. Người này nếu thật là quốc chủ, thì bảo y tới đây nhìn cho rõ.

Da Luật Tông Chân ngẩn ra, trong lòng thầm hận. Tiêu Thất Địch vội la lên:

- Bệ hạ đừng qua đó.

Hai người đều biết, Tiêu Hàn Nô này lòng dạ độc ác phi thường. Da Luật Tông Chân nếu qua đó, bị bọn chúng vây lại thì không còn đường sống.

Tiêu Hàn Nô bất đắc dĩ, lên tiếng cười nói:

- Làm sao vậy? Không dám tới à? Nếu không dám tới thì chứng tỏ các ngươi là phường giả mạo.

Gã quay đầu lại nhìn Niết Hốt Nhĩ, nháy mắt. Niết Hốt Nhĩ liền kêu lên:

- Tiêu Thất Địch quả nhiên phạm thượng, dám nhốt quốc chủ. Chúng ta làm cần vương cứu giá, bắt giam Tiêu Thất Địch, giải cứu quốc chủ, mọi người cùng có công.

Dứt lời thì khoát tay, quân trong trận tiếng vang như sấm.

Hàng nghìn nhân mã trong phản đã lao ra, chém giết tới.

Tiêu Thất Địch vội vã bảo Da Luật Tông Chân quay lại, lệnh dũng sĩ trong bộ lạc liều mạng chống lại.

Mưa tên như châu chấu, tiếng giết rung trời.

Binh lính bọn phản quân đánh nhau từ sáng sớm đến trưa, phát động bảy tám lần xung phong liều chết. Phía trước doanh trại máu chảy thành sông, thây người chất cao như núi. Thủ vệ người Khiết Đan tuy ít, nhưng biết quốc chủ ở đây liền anh dũng chống lại, hóa giải thế tiến công của đám phản quân.

Sau giờ ngọ thì song phương uể oải, không khỏi tạm dừng lại.

Tiêu Thất Địch kiểm kê lại số lượng người của mình, phát hiện dũng sĩ trong bộ lạc đã chết mấy chục người, bị thương trăm người nhưng ngược lại vẫn cười nói:

- Tiêu Hàn Nô cái tên nô tài chó chết này, nếu là a dua nịnh hót thì không thua ai, nhưng nếu hành quân chiến đấu thì còn kém xa lắm.

Rồi quay sang Da Luật Tông Chân nói:

- Bệ hạ không cần lo lắng. Chỉ cần chúng ta kiên trì mấy ngày nữa, thì viện quân rất nhanh đến thôi.

Địch Thanh ở một bên nói:

- Quân địch mặc dù tiến công nhiều lần nhưng dùng sức chưa hết. Hơn phân nửa số binh mã căn bản không sử dụng. Ta chỉ sợ bọn chúng chỉ là thăm dò. Bọn chúng đương nhiên cũng sợ lâu ngày sinh biến nên không dốc toàn lực tiến công. Sợ rằng sau giờ ngọ mới thực sự là thời điểm tiến công quy mô lớn của bọn chúng.

Lời vừa mới nói xong, trong doanh phản quân vang lên tiếng nổ thật lớn, vang tận mây xanh. Tiêu Thất Địch chỉ thấy đám binh sĩ trong doanh địch chen chúc nhau, cầm giáo xông về phía trước.

Tiêu Thất Địch âm thầm hối hận, thầm nghĩ Địch Thanh không hổ danh là “Đại Tống Tây Bắc Chiến Thần”, quả nhiên phán đoán như thần. Nếu như nghe lời Địch Thanh mang quân xung phong phá vòng vây thì cũng không rơi vào quẫn cảnh như bây giờ. Nhưng đối với sự vây kín của đối phương như vậy, ngoại trừ xung phong liều chết thì không còn biện pháp nào khác.

Tiêu Thất Địch xắn tay áo, cầm lấy cung, tự mình ra trận. Khi gần đến quân địch thì ra lệnh một tiếng, cung tên như mưa rơi xuống trận doanh của quân địch.

Nhưng lúc này, trước doanh trại thây chất đầy như núi. Đám phản quân hoặc chống đỡ, hoặc dùng thây người chết, ngựa chết làm yểm hộ, né tránh ba làn mưa tên công kích, vọt thẳng đến trước doanh trại.

Không đợi Tiêu Thất Địch phân phó, dũng sĩ doanh trại sớm đã nhảy ra, dùng trường mộc che chắn, tay cầm đao, cùng đám phản quân triển khai chiến đấu.

Da Luật Tông Chân thấy thế, sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong mắt lần đầu tiên hiện lên tia lo lắng, trong lòng thầm nghĩ “Lần này nếu ta liều mạng, nếu lúc này bị đối phương công hãm doanh trại, thì khả năng thất bại là trong gang tấc”.

Địch Thanh nhìn thấy tình huống như vậy thì trong lòng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ nếu bị địch nhân phá vỡ tuyến phòng ngự thì sẽ không còn khả năng đánh trả. Tiêu Thất Địch tuyến phòng ngự này bị đánh ngã thì thật sự là rơi vào tử lộ.

Lúc này, đám phản quân nhìn thấy đối thủ đã lâm trận thì cùng đánh trống reo hò, trong lúc nhất thời đều ra sức tiến lên.

Binh Khiết Đan ở lại bảo vệ doanh trại không nhiều lắm. Bị đối phương xông đến một đường như vậy thì không nhịn được, đành lui về phía sau, mắt thấy tuyến phòng ngự lung lay sắp đổ, trong lòng thầm kêu nguy.

Chợt nghe một tiếng kêu như hổ rống. Tiêu Thất Địch chẳng biết từ lúc nào đã phanh ngực, lộ ra cơ thể vô cùng khỏe mạnh, khua khảm đao chém giết ra ngoài.

Tiêu Thất Địch mặc dù đã già, nhưng hùng phong không giảm. Trường đao mung múa như bánh xe, trong khoảnh khắc giết chết mấy người. Đám phản quân nhìn thấy Tiêu Thất Địch uy mãnh như vậy thì trong lòng có ý sợ hãi, không khỏi lui về phía sau.

Da Luật Tông Chân nhảy lên đài cao, quát to:

- Quốc nạn xông pha lên đầu, là lúc nam nhi Khiết Đan ta kiến công.

Dứt lời thì tự mình nổi trống. Tiếng trống thùng thùng vang lên. Dũng sĩ trong doanh trại, thấy hoàng đế tự mình nổi trống thì không khỏi dũng khí tăng lên.

Trong đám phản quân vốn là có một bộ phận không rõ trắng đen, chỉ là Tộc trưởng bị Tiêu Hàn Nô cổ động, lúc này mới đi theo tới đây. Hôm nay, thấy quốc chủ Da Luật Tông Chân trên đài cao uy nghiêm vô hạn, không giống như giả mạo, liền sinh lòng sợ hãi. Tiêu Thất Địch thấy thế, trường đao vung lên, quát to:

- Giết!

Mọi người bị tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái, càng thêm hăng hái đánh giết ra ngoài doanh trại. Đám phản quân chống lại không được, đều bị đánh bại. Tiêu Thất Địch thừa cơ dẫn người đánh lén, trong lúc nhất thời khí thế như cầu vồng.

Đúng lúc này, chỉ nghe trong đám phản quân có tiếng vang lên. Một người ngồi ngựa cầm trong tay chiếc giáo dài lao ra, quát lớn:

- Tiêu Thất Địch, đến nộp mạng đi.

Người nọ tay dài vai rộng, lông mi, chòm râu, tóc đều quấn lại với nhau. Thoạt nhìn tựa như trên vai của gã mang theo một quả cầu. Da Luật Tông Chân nhìn thấy người nọ, không khỏi biến sắc. Y đã gặp qua người này. Người này được gọi là Dã Thuật Viên, nghe nói là từ trong đàn thú tìm về. Từ nhỏ tướng mạo như vượn, toàn thân đầy lông. Ban đầu Da Luật Tông Chân đến thăm bộ lạc Ất Thất. Tù trưởng của bộ lạc Ất Thất Tựu Tằng đã từng cho người này biểu diễn trước mặt hoàng đế. Da Luật Tông Chân đã từng nhìn thấy qua người này giết bò xé sói, uy lực không thể đỡ. Không nghĩ tới hôm nay người này lại xông ra, chỉ sợ Tiêu Thất Địch gặp nguy rồi.

Tiêu Thất Địch cũng biết Dã Thuật Viên, biết người này hung hãn tàn nhẫn. Nếu để người này xuất binh xông ra thì nhuệ khí sẽ giảm. Tiêu Thất Địch thấy mọi người nổi giận, trong lòng thầm nghĩ, nếu không đánh bại Dã Viên Thuật, bị ông ta thừa cơ giết chết thì ưu thế vừa mới cực khổ có được sẽ như nước chảy mây trôi.

Ông ta lại một phen chém giết, nhưng chỉ là ỷ vào hùng tâm bất lão mà thôi. Thể lực của ông ta chung quy có hạn. Thời khắc này khó mà cầm giữ được lâu. Nhưng tên đã tra vào cung, thì phải bắn. Ông ta đá chân vào hông ngựa, xông lên nghênh chiến.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua. Bên người hình như có một mũi tên bắn tới.

Tiêu Thất Địch liền tập trung nhìn vào, mới phát hiện người phi như tên bắn đó là Địch Thanh. Nhưng ông ta trong lúc nhất thời không dám khẳng định. Bởi vì ông ta chỉ nhìn thấy thân hình của người nọ và Địch Thanh hơi giống nhau. Trên mặt còn mang một cái mặt nạ thanh đồng.

Chiếc mặt nạ dữ tợn, uy vũ, vừa phát ra ánh sáng lạnh, vừa có sự hung hãn thê lương không nói nên lời.

Người lao ra chính là Địch Thanh. Địch Thanh nhìn thấy Dã Thuật Viên, liền đeo mặt nạ thanh đồng, vung trường đao, xông ra ngoài doanh trại. Bọn phản quân vẫn hừng hực chém giết, thấy Địch Thanh phát lệnh, mặc dù ít người, nhưng vẫn theo sát sau Địch Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.