Tiêu Phá Giáp cau mày nói:
- Bệ hạ, bộ tộc Ô Lạp có lòng làm loạn, nên chỉ sợ trên đường tới Phục Hổ Lâm sẽ bố trí quân mai phục. Trước mắt chúng ta chỉ có chừng trăm dũng sĩ tộc Bá Đức hộ tống, nếu gặp phải đại quân thì e là toàn quân sẽ bị diệt. Nên bây giờ chúng ta cải trang hành sự, lẳng lặng đi tới, cũng xem như là một kế hay.
Gia Luật Tông Chân giận dữ, quát:
- Tộc Ô Lạp dám vô lễ với trẫm, trẫm đã thấy rất mất mặt rồi. Nếu lần này cải trang đi, về sau trẫm còn mặt mũi nào đứng trước mặt thần tử nữa? Không được, lần này trẫm phải quang minh chính đại đến Phục Hổ Lâm, xem ai dám cản ta!
Địch Thanh nhíu mày, nhận thấy mọi việc không ổn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhiều lời.
Tiêu Phá Giáp thấy Gia Luật Tông Chân lòng đã quyết, đành nói:
- Nếu bệ hạ không muốn lẳng lặng tới, theo như thần được biết, cách tộc Bá Đức hai trăm dặm về phía đông bắc có Quốc cữu Tiêu Thất Địch dẫn người trong tộc đến đấy đóng quân. Nếu có sự giúp đỡ của Quốc cữu thì có thể bảo vệ Thánh thượng an toàn đến nơi.
Ánh mắt Gia Luật Tông Chân sáng lên, vui mừng nói:
- Đúng vậy, làm sao trẫm có thể quên được chuyện này chứ?
Trong lòng thầm nghĩ:
“Con người Quốc cữu Tiêu Thất Địch dũng mãnh thiện chiến, xưa nay bất hòa với thái hậu Pháp Thiên. Trước kia khi Pháp Thiên Thái hậu giam cầm mẹ nuôi của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902868/quyen-3-chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.