Nhưng chỉ trong giây lát, hào quang lại sáng lên, Địch Thanh xuất đao. Đao là thanh đao kiêu ngạo bất quần, há lại bị người bắt được?
Già Diệp Vương vội vàng lui, áo trước ngực đã bị đao phong cắt qua, nếu chậm một bước, chỉ sợ đã ngực đã bị mở. Sắc mặt y không khỏi kịch biến. Địch Thanh mang theo Một Tàng Ngoa lui sau một bước, nói:
- Hai…
Mọi người kinh hãi, biết ở dưới gầm trời này, đã không còn ai có thể cứu tính mạng của Một Tàng Ngoa Bàng. Hai chân của Một Tàng Ngoa Bàng run lên, đũng quần có vết nước, y hét lớn:
- Địch Thanh, chuyện này thực sự không có liên quan gì tới ta. Ngươi con mẹ nó đừng giết nhầm người.
- Ba!
Chữ ba vừa nói ra, thanh đao giơ lên, Một Tàng Ngoa Bàng bị hù sợ, hai mắt trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Vang lên tiếng keng, Địch Thanh đã thu đao vào vỏ, nói với Quách Quỳ:
- Chúng ta đi!
Hắn và Quách Quỳ sóng vai đi ra khỏi sứ quán, không một ai dám ngăn lại.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Khí thế vừa rồi của Địch Thanh, nhìn giống như sẽ giết Một Tàng Ngoa Bàng là. Không ngờ tới, Địch Thanh lại buông tha cho Một Tàng Ngoa Bàng. Rốt cuộc Địch Thanh nghĩ gì?
Địch Thanh đi ra sứ quán, trong lòng nghĩ, hung thủ không phải là Một Tàng Ngoa Bàng. Nếu là y giết người, gặp thời khắc sống chết, vẻ mặt sẽ không sợ hãi như vậy. Nhưng hung thủ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902848/quyen-3-chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.