Lão Lưu thổn thức nói:
- Nhưng người tốt cũng có thể làm chuyện sai. Y làm sai một chuyện, kết quả áy náy cả đời.
Địch Thanh đã không kìm được tim đập dồn dập, trực giác cho rằng, chuyện ông lão Lưu nói có thể có liên quan với hắn, nghe lão Lưu lại nói:
- Quách đại nhân là võ học kỳ tài, lúc tuổi trẻ đã được tiên đế coi trọng. Trước khi được vào Tiền điện, Y tuy ít tuổi đắc chí, nhưng là người thẳng thắn nhiệt tình, không thể gặp chuyện bất bình, bằng không y cũng sẽ không cứu lão. Lúc đó y ở kinh thành gặp được một thư sinh họ Địch... còn dẫn người đó tới chỗ lão uống rượu. Thư sinh họ Địch đó, lớn lên rất giống ngài, đều là tuấn lãng phi thường.
Địch Thanh trong lòng kinh hoàng, không đợi đoán, ông già Lưu đã nói ra đáp án:
- Ngài không cần đoán, thư sinh đó chính là lệnh tôn. Lệnh tôn và Quách đại nhân đã quen biết từ lâu!
Địch Thanh chợt hiểu rõ rất nhiều chuyện, đột nhiên nghĩ tới, năm đó Quách Tuân và hắn vừa gặp đã thấy hợp, có phải vì thấy hắn quen mặt không?
Ông lão Lưu đổ vài hớp rượu, nói:
- Lệnh tôn tuy là thư sinh nho nhã, nhưng cũng có chút ngay thẳng. Lão thấy họ qua lại thân thiết, rất là vui mừng. Năm đó lệnh tôn ở kinh thành ôn bài muốn thi trạng nguyên, không bao lâu, thì quen biết một cô gái họ Mai, cũng chính là lệnh đường. Lệnh tôn và lệnh đường là vừa găp đã thương, nhưng Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902835/quyen-3-chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.